Lâm Tiêu đặt bánh bao lên nắp lò sưởi một lúc, sau đó mở ra một bình dưa ướp muối, một cái bánh bao một miếng dưa muối.
Từ sau lần Tô Bạch vất vả bê thùng dưa ướp muối đến, Lâm Tiêu ăn cái gì cũng kèm theo hai miếng dưa, chỉ sợ đến lúc hết hạn sử dụng vẫn chưa ăn xong.
Bạn cùng phòng nằm giường dưới Lâm Tiêu tỉnh dậy, ngáp một cái đi đến gần hắn: ông ngày nào cũng ăn cái này không chán à.
Lâm Tiêu lạnh nhạt nói:……chán.
Bạn cùng phòng: cho tôi một bình ăn thử đi, tôi giúp ông ăn bớt.
Lâm Tiêu luôn hào phóng với bạn cùng phòng lần này lại nhanh chóng từ chối: không cho.
Bạn cùng phòng buồn bực chỉ chỉ cái thùng dưa ướp muối to đùng dưới gầm bàn: ông vẫn còn nhiều mà.
Lâm Tiêu dùng chân đá đá cái thùng vào trong, cứ như sợ người khác cướp mất: nhiều cũng không cho.
Loại dưa ướp muối này là đặc sản quê nhà của Lâm Tiêu và Tô Bạch, Lâm Tiêu nhớ hồi cấp ba mình rất thích ăn, sau khi đến nơi khác học đại học không được ăn món này nữa, hắn từng phàn nàn trước mặt Tô Bạch một lần, kết quả là Tô Bạch nhờ họ hàng ở nhà mua đồ chính thống, đặc biệt gửi qua đường bưu điện tới đây.
Lâm Tiêu tưởng tượng ra hình ảnh Tô Bạch dùng thân thể nhỏ bé đơn bạc bê một thùng dưa ướp muối nặng như vậy từ cửa trường học đến tận phòng kí túc của mình, trong lòng ấm lên, gắp một miếng dưa ướp muối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mu-tri-chuong/1889947/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.