Bị Tô Bạch cho đi mất nửa cái mạng, Lâm Tiêu một bộ không thiết sự đời đi vào viện bảo tàng Cách mạng Tân Hợi.
Tô Bạch hồn nhiên không biết đến sức phá hoại của mình, bộ dáng như con chim nhỏ vui sướng dắt Lâm Tiêu đến từng phòng trưng bày tham quan, mỗi vật trưng bày Tô bạch đều có thể giới thiệu mạch lạc rõ ràng.
Nghe giới thiệu một lúc, Lâm Tiêu vốn đang cực kỳ sa sút thấy có một chút hứng thú, nói: cậu so với hướng dẫn viên còn lợi hại hơn.
Tô Bach kiêu ngạo ưỡn ngực một cái, khí thế mười phần đẩy đẩy gọng kính: tớ vì buổi hẹn hò hôm nay mà chuẩn bị hết ba ngày, bất kể loại tư liệu văn hiến nào liên quan đến Cách mạng Tân Hợi, cậu thấy có gì không hiểu có thể hỏi tớ.
Lâm Tiêu nghe vậy ngẩn người, cơn giận trong bụng nhất thời tiêu tan phân nửa.
Tô Bạch tên nhóc thần kinh này tuy rất dễ chọc người khác bực mình, thế nhưng bộ dạng chân thành thật lòng này cũng thật sự khiến người thương tiếc.
Hai người ở phòng trưng bày xoay quanh tới tận chiều, những thứ gì được trưng bày cũng đều xem hết một lượt.
Lúc ra khỏi viện bảo tàng, Tô Bạch tâm tình vui vẻ vỗ vỗ vai Lâm Tiêu: tớ mời cậu ăn cơm.
Lâm Tiêu thở ra một hơi: để tôi mời cậu đi, tôi biết gần đây có nhà…
Nhà hàng cơm Tây vô cùng lãng mạn…
Nhưng không chờ Lâm tiêu nói hết, Tô Bạch đã lạch bà lạch bạch chạy ra xa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mu-tri-chuong/1889945/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.