Cố Tích Triều bước vào thiện phòng, đi tới bên giường: “Thích Thiếu Thương, đi theo ta.”
Thích Thiếu Thương vẫn như cũ nhắm nghiền hai mắt: “Thí chủ xin hãy trở về.”
——
Không biết qua bao lâu, Cố Tích Triều mơ màng cảm thấy mình như đang trôi nổi trên mặt nước, toàn thân bồng bềnh, phiêu phiêu đãng đãng, chẳng rõ đang ở nơi nào.
Bỗng nhiên một giọng nói khàn khàn mà ôn nhu vang lên: “Tích Triều… Tích Triều…”
Cố Tích Triều ngước mắt nhìn, một đôi đồng tử sáng như sao cùng lúm đồng tiền sâu hoắm.
Cố Tích Triều nắm lấy tay người nọ: “Thiếu Thương…”
Thích Thiếu Thương không đáp, chỉ mỉm cười nhìn y.
Cố Tích Triều cảm thấy vô vàn hạnh phúc.
Thích Thiếu Thương, ngươi trở về, ngươi trở về rồi.
Cố Tích Triều nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay của Thích Thiếu Thương, thấy nhọt nước trên tay hắn vẫn chưa xẹp xuống, một trận xót xa, khẽ nói: “Đồ ngốc, ngươi tội gì phải tự mình chế tạo tiểu phủ cho ta. Nếu ta dùng, sợ là thu lại không được; mà nếu không dùng, cứ mang theo bên người, cũng không biết để làm gì…”
Thích Thiếu Thương nâng đầu Cố Tích Triều, đặt lên đùi mình, cúi xuống hôn môi y.
…
Cố Tích Triều thần trí vẫn còn hỗn loạn, từ từ mở mắt.
Vô Tình, Thiết Thủ, Lãnh Huyết, Truy Mệnh đều ở bên giường y, trong phòng tràn ngập ánh dương quang, ấm áp sáng sủa.
Còn có người đứng bên cạnh Truy Mệnh…
Lý Hoại!
Cố Tích Triều đang muốn mở miệng, ngực một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mu-mau/2920650/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.