Đó là quà sinh nhật Thích Thiếu Thương tặng y.
Nếu cái tiểu phủ này có thể giúp mình tìm đường sống, Cố Tích Triều sẽ không chút do dự ném ra.
Bất quá hôm nay, có lẽ mình làm đủ điều ác trong quá khứ, nên cuối cùng cũng tới số rồi.
——
Hôm nay, Cố Tích Triều phá án xong, trở lại Lục Phiến Môn báo cáo, đang định rời khỏi, chợt nghe đoạn đối thoại giữa Vô Tình và Thiết Thủ từ bên trong cửa sổ phiêu ra: “Thích huynh đêm nay rất có thể sẽ gặp nguy, ngươi đi giúp hắn một tay.”
“Hắn ở đâu?”
“Miếu sơn thần ngoài thành nơi Địch Khắc từng ở.”
Cố Tích Triều xoay người bỏ đi.
Vô Tình ngóng ra ngoài cửa sổ, thở dài: “Chúng ta làm vậy, liệu có giúp được bọn họ chăng?”
Thiết Thủ cũng thở dài: “Phải dựa vào chính bản thân họ.”
Trên đường về nhà, Cố Tích Triều lửng thững ghé vào một quán trà, gọi một chén trà sen.
…
“Ngươi nếm thử đi…”
“Ta không có đói bụng!”
“Nam tử hán đại trượng phu, làm bộ làm tịch cái gì!”
“Ta muốn ăn bánh bao!”
…
Cố Tích Triều nhắm mắt, trong lòng cuồn cuộn ba đào.
“Thích huynh đêm nay rất có thể sẽ gặp nguy…”
“Thiếu Thương… gặp nguy…”
Cố Tích Triều phiền muộn mở mắt, cất giọng gọi: “Chủ quán! Trà sen sao vẫn chưa có?”
“Tới ngay! Mời khách quan dùng!” Chủ quán bưng lên một chén trà xanh đậm, đặt trước mặt Cố Tích Triều.
Chén trà bốc khói nghi ngút, quấn lấy hai mắt Cố Tích Triều.
Chủ quán bận việc xong, quay lại định thu tiền, thấy bàn trống không, chỉ còn chén
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mu-mau/25428/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.