Lô Lạc Lê theo Tô Ẩn trở lại túp lều nhỏ của y, nghe Tô Ẩn nói xong tiền căn hậu quả, khi nói đến chuyện dùng một mồi lửa đốt sạch nhà, Lô Lạc Lê đấm mạnh lên mặt bàn, phẫn hận trong lòng đã không cách nào che dấu. Tô Ẩn chỉ kể qua loa đoạn bị người đuổi giết, nhưng Lô Lạc Lê vẫn vô cùng đau lòng, nắm chặt tay y. Những ngày mình không có ở đây, người này sao lại chịu nhiều đau khổ đến vậy! Những kẻ kia rốt cục là ai, dám coi trời bằng vung như thế! "Huyền Ngự có tìm ngươi không?" Tô Ẩn lắc đầu, "Ta không biết hắn ở đâu, có đi tìm ta không. Hôm những người kia đuổi giết ta, ta chỉ mong hắn có thể bình an." "Ngươi có muốn đi tìm hắn không?" "Ngay từ đầu đã muốn rồi, nhưng đôi mắt này ngay cả đi đường cũng khó khăn thì làm sao tìm được, huống chi không có ta bên cạnh hắn mới được an toàn hơn nhiều." Lô Lạc Lê nhíu mày, "A Ẩn ngươi đi cùng ta, ta nhất định có thể bảo vệ ngươi thật tốt." Tô Ẩn lắc đầu, rút tay về, "Ở đây rất tốt, những người đó cho rằng ta đã chết sẽ không đi tìm nữa. Nếu ra ngoài sợ rước lấy phiền toái... Lạc Lê, ngươi có thể giúp ta một việc được không?" "Ngươi nói đi." "Ta muốn biết giờ Huyền Ngự có bình an hay không." Sau đó Lô Lạc Lê cũng không miễn cưỡng Tô Ẩn đi cùng mình nữa, chỉ là ngày thứ hai liền chuyển chăn đệm tới, các loại đồ nọ kia như than củi, còn dẫn cả đại phụ đến khám. Đã qua mấy ngày, cuộc sống của Tô Ẩn đều do Lô Lạc Lê chăm lo, năm sau nhậm chức không thể tới thường xuyên cũng thỉnh thoảng phái người tặng đồ. Nhưng Tô Ẩn khong muốn để người khác hầu hạ, nên âm thầm phái mấy tiêu sư bảo vệ y. Ngoại trừ luôn mong ngóng tin bình an của Huyền Ngự, cuộc sống của Tô Ẩn trôi qua cũng nhẹ nhàng. Lô Lạc Lê từng phái người tới núi Trác Phong, nhưng chỗ đó đã sớm người không nhà trống, chỉ tìm được mộ phần Mạnh Quy Nhai ở trong rừng. Mùa đông đã qua, băng trên sông đã tan, mặt trời cũng ấm áp dần, Tô Ẩn xách theo thùng ra bờ sông lấy nước. Con đường nơi đây hết sức quen thuộc, dù cho không nhìn thấy cũng chẳng cần lo rớt xuống sông. Nước xuân trong trẻo, tiếng chim hót đôi bờ, Tô Ẩn xắn tay áo múc nước, tất cả yên lặng. Mà lúc này trong Sâm La điện đang được canh phòng nghiêm ngặt, mọi người ngồi quây lại trung tâm. "Con mọe nó rốt cuộc có chuyện gì xảy ra! Sao Nhập Vân đường lại không vừa mắt chúng ta, giết sạch hơn hai trăm người ở ba điện phía đông nam của lão tử! Nếu không phải tại lão già Cố Uẩn chết tiệt kia, Sâm La điện chúng ta sao phải sa sút thế này chứ? Bây giờ chúng ta vừa tốt lên thì muốn đàn áp chúng ta, tức chết lão tử rồi!" Người ngồi trên điện đập tay lên ghế một tiếng rung trời, đủ để thấy gã tức giận bao nhiêu. "Điện chủ, theo tin tức lần này báo về chính là con trai của Cố Uẩn dẫn người tới, giết hết ba điện một người không tha." Một nam tử áo xám bên cạnh nói. "Con trai? Con của lão ta không phải đã sớm chết rồi sao?" "Chưa chết, nửa năm trước đã tìm về được, hiện đã tiếp nhận Nhập Vân đường." "Hẳn là vì muốn củng cố vị trí mà khai đao với Sâm La điện chúng ta đây mà!" Nam tử áo xám dừng một chút, ấp úng nói: "Hình như... có nguyên nhân khác." "Là gì?" "Nhập Vân đường và Nam Uyên ở xa, lại đặc biệt chạy tới diệt ba điện đông nam kia..." Điện chủ mặc dù tức giận lắm nhưng vẫn là người khôn ngoan, được nhắc nhở liền phản ứng ngay, "Huyện Thúy Trúc?" Nam tử áo xám cười cười, xem như ngầm thừa nhận. "... Chẳng lẽ vì con trai của Tô Nguyên Cư kia? Ta giết y cũng chỉ vì báo thù cho cha ta, cũng mượn thanh danh khi còn sống của Tô Nguyên Cư để lấy lại danh tiếng của Sâm La điện trên giang hồ. Nhưng Tô Nguyên Cư năm đó nghe nói không có giao tình gì với người trong Nhập Vân đường, lần này vì sao phải nhúng tay?" Điện chủ nhíu mày, năm đó phụ thân bị Cố Uẩn đánh trọng thương, trúng độc nặng, đại phu trong điện không ai chữa được, phụ thân dưới cơn giận dữ liên tục giết chết mười một người. Đúng lúc vợ của Tô Nguyên Cư đi ngang qua, nghe nói bà ta y thuật cao minh, người giang hồ đều kính trọng gọi Vân phu nhân, thế là thuận tay bắt bà đến. Nhưng bà không muốn chữa liền nhốt lại, sau Tô Nguyên Cư chạy suốt đêm đến rồi cứu ra, nhưng phụ thân lại độc phát thân vong. Nhị điện chủ giận dữ, phái người giết vợ chồng Tô Nguyên Cư, chỉ sót lại một đứa con trai không tìm thấy. Vốn chuyện này chỉ dừng lại ở đó thôi, nhưng giờ Sâm La điện muốn trở lại giang hồ, tự nhiên cần thứ gì đó để chứng minh. Nhập Vân đường không thể động vào, nhưng vẫn cần người thay thế, mà Tô Ẩn chính là người thay thế đó. "Sợ là có liên quan đến đứa con trai đột nhiên trở về này của Cố Uẩn ——" "Vậy nên làm sao bây giờ? Người cũng đã giết..." "Điện chủ, không bằng chúng ta tự xoay chuyển thế cờ?" "Hả?" Điện chủ nghe vậy động tâm, nam tử liền nghiêng thân thì thầm với gã. Trong phân đường của Nhập Vân đường. "Đường chủ, ngoài cửa có người mặc quần áo của Sâm La điện, bộ dạng khả nghi đã bị chúng ta bắt lại." Người dưới đường ôm quyền quỳ xuống, cung kính thông báo. (Ở Sâm La điện là "người dưới điện", "người trên điện", "người trong điện", thế nên Nhập Vân đường sẽ là "người dưới đường", "người trên đường", "người trong đường") "Dẫn tới." "Vâng." Rất nhanh một nam tử áo xám bị bắt tới. "Thả ta ra!" Nam tử kia còn chưa nói xong đã bị người đè nặng, đá vào sau đầu gối, khuỵu chân quỳ xuống, gã giãy dụa hét lớn: "Ta tới đưa thiếp mời! Mau thả ta ra!" "Dừng tay." Huyền Ngự khoát tay, người đứng bên cạnh tức thì bước tới soát người sau đó tìm được thiếp mời, xác nhận không bị hạ độc mới đưa tới trước mặt hắn. Huyền Ngự nhận thiếp mời, vừa nhìn liền có chút mệt mỏi, nở nụ cười khinh miệt. "Nói cho chủ tử các ngươi biết, năm ngày sau ta sẽ đến dự tiệc." Phất tay để người thả tên kia đi, sau đó bảo những người khác cũng lui ra. Huyền Ngự ngồi trên đường, trong mắt ánh lên tia ngoan lệ. Diêm Sương Thiên muốn thiết yến bồi tội, còn thầm nhắc đến chuyện ca ca chưa chết. Mình còn chưa để lộ chuyện ca ca ra bên ngoài người này đã nhắc tới, quả thực không đơn giản. Nếu nói ca ca chưa chết mà chỉ bị bắt lại, xét theo tác phong của Sâm La điện thì nửa năm qua tuyệt đối không giữ lại tính mạng của ca ca! Huyền Ngự biết yến này không đi được, nhưng bản thân tuy hiểu rõ ca ca đã chết mà vẫn luôn ôm suy nghĩ đó, chỉ cần liên quan mình nhất định sẽ đi. Năm ngày sau, cửa điện Sâm La mở rộng, hai bên đứng đầy người hoan nghênh đường chủ Nhập Vân đường đến. Người trong giang hồ đều nói cách hành sự của điện chủ Sâm La lần này khác hoàn toàn với quá khứ, Nhập Vân đường giết chết hàng trăm thủ hạ dưới tay gã mà vẫn qua lại. Nhưng rất nhanh truyền ra tin tức đường chủ của Nhập Vân đường trọng thương trong Sâm La điện, người trong giang hồ suy nghĩ liền hiểu ngay, đích thị trúng kế của Sâm La điện, nói Sâm La điện đúng là có chết cũng không sửa được bản tính, không dám quang minh chính đại ra tay, chỉ dám dùng thủ đoạn của tiểu nhân ngầm hạ sát. "Đường chủ, tin tức đã tung ra rồi." "Tốt, lui xuống đi." Huyền Ngự ngồi trong phòng, khép quyển sách trong tay lại, cong khóe miệng. Ngày ấy mình phái người thủ ở bên ngoài, còn tuyển mấy người tinh nhuệ mang theo đi dự tiệc, mặc dù đã sớm lường trước sẽ có mai phục, chỉ là chưa từng nghĩ Diêm Sương Thiên lại nóng vội như thế. Còn chưa đem rượu độc tới đã sai người ra giết, mình giả vờ say rượu để gã đâm một kiếm, tuy chỉ trầy da, nhưng lấy được lòng người, rồi Nhập Vân đường sẽ lấy danh chính nghĩa thảo phạt Sâm La điện, lần bị thương này* chính là biện pháp hay nhất. *Lần bị thương nói ở trên là cái tờ rọng thương lan truyền ra ngoài, còn Ngự chỉ trầy da thôi mà -_- Hôm nay ánh mặt trời chói lọi, trời xanh không mây. Thân thể Tô Ẩn đã tốt lên, chỉ là lần này bị thương không được chữa trị tốt, thân thể đã yếu đi không ít. Bất quá hôm nay thời tiết rất đẹp, Tô Ẩn mặc dù không khỏe cũng đổi quần áo mùa xuân được. Lúc này mang ghế ra ngồi bên bờ sông câu cá, gậy trúc dài nhỏ để một bên, thùng gỗ một bên khác chỉ chứa nước chứ không có cá. Tô Ẩn một tay đặt trên đầu gối chống đầu, nhắm mắt thích ý nghe tiếng nước. Mình sẽ không câu cá, chỉ giết thời gian chút thôi. Chốc lát sau, thân hình Tô Ẩn khẽ động, mở đôi mắt mờ sương, không phải có cá mắc câu mà có tiếng bước chân lại gần. "Ai đó?" Tô Ẩn đứng dậy, hơi nghiêng đầu. "A Ẩn." Thanh âm Lô Lạc Lê truyền tới từ phía sau. Tô Ẩn nở nụ cười, "Sao hôm nay cũng tới vậy?" "A Ẩn, ta tra được tung tích Huyền Ngự rồi!" Lô Lạc Lê kéo Tô Ẩn ngồi xuống, còn mình ngồi ở hòn đá bên cạnh. "Huyền Ngự thế nào? Có chuyện gì sao!... Hắn bây giờ đang ở đâu?" Tô Ẩn nghe xong, tim đập càng nhanh, vội hỏi liên tiếp. "A Ẩn đừng nóng vội." Lô Lạc Lê an ủi, nhưng trong lòng có chút bận tâm, A Ẩn chỉ mới nghe được tin tức của Huyền Ngự đã kích động như thế rồi, nếu nghe được chuyện mình sắp nói không biết sẽ ra sao nữa đây. Lô Lạc Lê có chút do dự, nghĩ nghĩ vẫn nên mở miệng thăm dò nói: "A Ẩn, ngươi đã biết thân phận Huyền Ngự chưa?" Tô Ẩn nghĩ lại một chút, mình trước kia cũng không phải chưa từng nghĩ tới việc tìm cha mẹ thân sinh của Huyền Ngự, huống chi khóa trường mệnh kia là đồ của những gia đình giàu có, chỉ là mười mấy năm trôi qua cũng không có ai tìm tới Huyền Ngự, mình liền cho rằng Huyền Ngự là công tử ca có gia đình sa sút gì đó, câu Lạc Lê vừa hỏi rõ ràng có ý khác, Tô Ẩn có chút hồ đồ rồi. Lô Lạc Lê thấy vậy liền biết Tô Ẩn cũng không biết rõ tình hình, mình thật không muốn nói ra, nhưng bây giờ đã đồn ra đồn vào tin đường chủ của Nhập Vân đường trọng thương rồi, A Ẩn thì vẫn luôn nhớ Huyền Ngự, với lại xem quan hệ của hai người nếu mình không nói với A Ẩn cũng áy náy, mới chậm rãi mở miệng. "A Ẩn, ngươi có biết Nhập Vân đường không?" Tô Ẩn gật đầu, đây chính là môn phái chiếm cứ một địa vị nhất định trong giang hồ, khi còn bé mình thường xuyên nghe phụ thân nhắc tới, chỉ là không hiểu sao Lạc Lê lại nói đến nó. Lô Lạc Lê hơi ngập ngừng, mới quyết định nói: "Huyền Ngự giờ đã là đường chủ của Nhập Vân đường, vài ngày trước đánh nhau trong Sâm La điện đã bị thương." "Cái gì!" Tô Ẩn mạnh mẽ đứng dậy, làm thùng nước bên cạnh ngã lăn, trái tim như bị sét đánh trúng, rất đau, thật sự không thể tin được, run rẩy nói: "Bị trọng thương..." "Sao lại như vậy được? Lạc Lê ——" Tô Ẩn cứ như khẩn cầu giữ chặt tay áo Lô Lạc Lê, hy vọng hắn có thể nói những lời khác, nhưng trầm mặc sau đó hoàn toàn dập tắt hi vọng, tự biết Lạc Lê sẽ không gạt mình, nhưng loại chuyện này khiến mình không thể nào tiếp nhận được! Tô Ẩn chỉ cảm thấy như có ai đó rút hết khí lực của mình, thoáng cái đã thoát lực ngã ngồi xuống đất. Lô Lạc Lê vội đỡ y, một tay để sau lưng ra hiệu tiêu sư tiến lên đưa Tô Ẩn về phòng. Tô Ẩn nằm trên giường nghỉ ngơi hồi lâu mới hồi phục tinh thần, vừa mở mắt lệ đã trào dâng. "Lạc Lê... Hắn hiện ở nơi nào?" Tô Ẩn nức nở, mang theo chút nghẹn ngào nói: "... Ta muốn tới gặp hắn." Lô Lạc Lê thở dài, lau nước mắt trên khóe mắt y. ___ Tôi sắp thi rồi -_- Nên có 2 phương án: 1 là dịch nốt rồi ôn, 2 là thi xong rồi dịch, có lẽ phương án 1 tôi sẽ chọn ~ Vì sắp được nghỉ tiết dương lịch, cơ mà nghỉ xong thi mọe rồi _._ Sao lớp 9 lúc méo nào cũng thấy thi thế? Ktra thì lắm, mà còn hết thi học kỳ đến hsg, may là bỏ thi nghề rồi đấy T~T Cảm ơn các cô đã ủng hộ nha ~ Hôm nay quất luôn 2c 18 19, còn c20 nữa là hoàn rồi
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]