“Đến nhà chưa? Trên đường thuận lợi chứ? Ừ, không sao là tốt rồi.” 
Cá Mập ngồi ở cửa quán nướng của mình vừa hút thuốc vừa nói chuyện điện thoại: “Ừ, anh nói với con bé này, chỉ nói chung chung thôi, nói là gần đây em có việc cần giải quyết, rất phiền phức nên có lẽ thời gian sắp tới không thể liên hệ với cô bé được. Anh bảo cô bé cố gắng học hành, đừng có nhớ em quá!” 
Cố Minh Tịch vội hỏi: “Cô ấy nói sao?” 
“Còn nói sao được nữa, khóc thôi, khóc như một đứa ngốc vậy, chắc khóc một tiếng đồng hồ, cứ đứng giữa cổng trường mà khóc. Anh khuyên thế nào cũng không được. Sau đó mãi mới nín thì anh không được phép nhắc tới tên cậu nữa, vừa nhắc là lại bù lu bù loa khóc, ôi trời, làm anh đây cũng muốn khóc theo.” 
Cố Minh Tịch: “…” 
“Nhóc, còn cậu thế nào, không gì là không thể vượt qua.” Cá Mập đang định khuyên nhủ thì đã bị Cố Minh Tịch cắt ngang: “Vâng, đúng vậy anh Cá Mập ạ, không gì là không thể vượt qua, vì vậy Bàng Sảnh sẽ ổn thôi, anh cứ yên chí.” 
Cố Minh Tịch trở lại bên cạnh Lý Hàm, trở về căn nhà thuê ở tỉnh lị S của tỉnh Z. Cuộc sống của cậu lại xoay quanh mùi thuốc khử trùng ở bệnh viện cùng những thứ rất đỗi tầm thường như cơm, áo, gạo, tiền. 
Lúc Lý Hàm nằm viện, thỉnh thoảng không có người nhà chăm sóc, Cố Minh Tịch liền bỏ tiền thuê hộ lý. Dẫu sao cậu cũng là con trai, lại không có 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mr-da-dieu-cua-toi/2126146/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.