Vốn dĩ Bàng Sảnh muốn kể cho Du Giai Lỗi nghe một câu chuyện tình yêu rung động tâm can, kinh tâm động phách, tuy nhiên sau khi thực sự nói ra lời cô mới nhận ra rằng ký ức còn lại trong tâm trí mình chỉ là những câu chuyện nhỏ nhặt, vụn vỡ không thành hình dạng.
Thậm chí còn hoàn toàn không liên quan chút nào đến tình yêu.
Bàng Sảnh không biết nên miêu tả quá trình trưởng thành của mình và Cố Minh Tịch như thế nào với Du Giai Lỗi. Họ chỉ là hai cô bé, cậu bé rất đỗi bình thường trong thành phố này, cũng chưa bao giờ gặp phải chuyện gì quá lớn. Mặc dù Cố Minh Tịch bị tàn tật nhưng trong tâm trí Bàng Sảnh cậu chỉ là một cậu bé chẳng khác gì những người bình thường khác.
Cô không thể kể cho Du Giai Lỗi nghe về tâm trạng của mỗi ngày đi học và tan học trên xe bus chật chội cùng chiếc cặp sách to nặng trên vai, lúc nào cô cũng áp sát vào ngực cậu thiếu niên đó, ôm lấy eo cậu bằng một tư thế hết sức thân mật. Mặc dù trên xe bus nồng nặc đủ thứ mùi hỗn tạp nhưng cô vẫn có thể ngửi thấy hơi thở đặc biệt trên người cậu, và nghe thấy cả nhịp tim vững vàng vang lên từ trong lồng ngực cậu. Còn cậu, thường chỉ nghiêng đầu sang một bên, hướng tầm mắt ra ngoài cửa sổ xe.
Cô cũng không thể kể cho Du Giai Lỗi niềm vui của cô khi được ăn quà vặt cùng Cố Minh Tịch ở công viên nhỏ. Bánh mật rán năm hào,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mr-da-dieu-cua-toi/2126136/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.