Sau khi Lộc Tiểu Ngải gửi liên tiếp mấy tin nhắn, cô mới bình tĩnh lại một chút, mới nhận ra thời gian có vẻ hơi muộn.
Cô mở to hai mắt nhìn xung quanh,…… Dù trong bóng tối không nhìn thấy gì, cuối cùng cô thu mình vào trong chăn bông, vẫn quyết định nói với Lục Thời Xuyên:〈Thời Xuyên anh đừng trả lời nữa, anh cứ đi ngủ đi.〉
Ai biết Lục Thời Xuyên đồng thời trả lời cô, hai chữ đơn giản:〈Nghĩ đến.〉
Mặc dù chỉ có hai chữ, nhưng anh cũng đã trả lời, hơn nữa vừa sau khi cô nhắn ”đừng trả lời”.
Lộc Tiểu Ngải: “……”
Cô nghĩ nghĩ, hai người có lẽ đã ở bên nhau rất lâu, cho nên nhiều thứ rất ăn ý.
Ví dụ như trước đây cô nhàn rỗi đến buồn chán, muốn gọi điện thoại cho Lục Thời Xuyên, nhiều khi cô đang suy nghĩ thì đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, vừa lúc anh gọi.
Lộc Tiểu Ngải đã từng rất tò mò, đuổi theo Lục Thời Xuyên, cái đuôi nhỏ dường như đã hỏi rất lâu: “Thời Xuyên, sao anh gọi điện cho em? Sao lại gọi em?”
Lôi kéo góc áo anh lắc lư, giống như anh không nói cô sẽ không buông tay.
Nhưng đôi mắt lại đặc biệt vô tội.
Cho nên từ khi đó anh không thể hiểu được suy nghĩ của cô.
Cho đến khi anh ho nhẹ một tiếng, thử hỏi một câu “Vậy về sau không gọi nữa được không?”
Cuối cùng cô cũng từ bỏ câu hỏi này, ngoan ngoãn, đôi mắt to chớp chớp nhìn anh, trông rất yên tĩnh lại đáng yêu.
Thật ra, bây giờ Lộc Tiểu Ngải cũng không hiểu vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-vien-keo-mem-dat-tren-dau-qua-tim/1670304/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.