Lộc Tiểu Ngải cũng không biết vì sao cô lại đột nhiên nhớ đến lời này.
—— Yêu xa.
ppNghe có vẻ xa vời với cô, trước kia cô chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có một ngày từ này từ miệng cô nói ra.
Cho dù bây giờ nhắc đến, cô vẫn cảm thấy có chút không chân thực.
Rốt cuộc vẫn còn hơn một năm.
Nhưng, từ khi cô bắt đầu quen biết Lục Thời Xuyên, cô chưa từng xa cách anh quá lâu, nên cô cũng không thể tưởng tượng ra cảm giác “yêu xa” sẽ như thế nào.
Nhưng nghĩ một chút, có lẽ cũng không vui lắm.
“Thời Xuyên.” Cô gái nhỏ gọi anh một tiếng, ngẩng đầu suy nghĩ vài giây, nhẹ giọng nói: “Vậy có phải em sẽ không gặp anh một năm không?”
Sau khi cô nhận ra tình huống này, sự mất mát dần hiện lên trong mắt cô.
Ngón tay vẫn đang kéo góc quần áo Lục Thời Xuyên, đung đa đung đưa, lại nặng nề hạ xuống.
Cô cho rằng đây là một điều vô cùng khủng khϊế͙p͙.
Hai người họ đã quen với việc mỗi buổi sáng thức dậy đã nhìn thấy nhau, nếu đột nhiên tách ra, khẳng định mỗi ngày sẽ đặc biệt gian nan.
Khẳng định cô sẽ nghĩ về Lục Thời Xuyên nhiều lần trong ngày, nói không chừng cô còn không có tâm tư học tập, muốn ra ngoài chơi cũng không có cách đi cùng Lục Thời Xuyên.
Vậy thì chán biết bao, buồn chán ở nhà sẽ lại rất thương tâm.
Nhưng lúc buồn lại không nhịn được nhớ đến anh. Điều này hoàn toàn sẽ biến thành một vòng tuần hoàn.
“Sẽ không.” Lục Thời Xuyên ôn nhu nói, sờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-vien-keo-mem-dat-tren-dau-qua-tim/1670303/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.