Thời tiết càng ngày càng lạnh, Lộc Tiểu Ngải mặc quần áo càng ngày càng nhiều.
Từ nhỏ cô đã sợ lạnh.
Khả năng không đến mấy ngày nữa, cô sẽ bị quấn trong lớp quần áo dày cộp, biến thành bộ dáng “Quả bóng tròn vo”, đến lúc đó khăn quàng cổ, khẩu trang, mũ trùm kín mít, người khác có thể nhận ra cô không quả thật là một vấn đề nan giải.
Cũng không phải cô muốn mặc như vậy, cô thật sự muốn mặc một chiếc áo hơi mỏng, trông đẹp và tinh tế hơn.
Nhưng mỗi sáng thức dậy, khi đôi mắt cô còn chưa mở hết, còn mặc đồ ngủ, ngáp ngắn ngáp dài, theo bản năng lấy quần áo dày từ trong tủ ra.
Chờ đến khi cô tỉnh táo, lại lười thay, hơn nữa thay quần áo sẽ có nguy cơ bị muộn học, chủ nhiệm lớp chắc chắn sẽ bắt cô, phê bình cô một lúc.
Cho nên cô cho rằng đây không phải lỗi của cô.
Nhưng bây giờ cô đã có bạn trai, người ta nói phải trang điểm đẹp hơn một chút, cô cảm thấy sau này cô trang điểm vào khẳng định sẽ rất xinh đẹp.
Nhưng cô nghĩ nghĩ lại cảm thấy quan hệ của mình và Lục Thời Xuyên không đơn giản như vậy, dù sao hai người đã quen biết nhau nhiều năm như vậy, từ nhỏ cô đã như vậy, Lục Thời Xuyên cũng không nói gì cả.
Cô đột nhiên cảm thấy rất lạ nên chọc anh một chút, ngẩng đầu lên, ánh mắt nghiêm túc hỏi anh: “Thời Xuyên, anh thích quả bóng sao? Cái loại tròn tròn.”
“Hả?” Lục Thời Xuyên hơi nhướng mày, không biết trong đầu cô lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-vien-keo-mem-dat-tren-dau-qua-tim/1670299/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.