Thời tiết càng ngày càng lạnh, Lộc Tiểu Ngải mặc quần áo càng ngày càng nhiều. Từ nhỏ cô đã sợ lạnh. Khả năng không đến mấy ngày nữa, cô sẽ bị quấn trong lớp quần áo dày cộp, biến thành bộ dáng “Quả bóng tròn vo”, đến lúc đó khăn quàng cổ, khẩu trang, mũ trùm kín mít, người khác có thể nhận ra cô không quả thật là một vấn đề nan giải. Cũng không phải cô muốn mặc như vậy, cô thật sự muốn mặc một chiếc áo hơi mỏng, trông đẹp và tinh tế hơn. Nhưng mỗi sáng thức dậy, khi đôi mắt cô còn chưa mở hết, còn mặc đồ ngủ, ngáp ngắn ngáp dài, theo bản năng lấy quần áo dày từ trong tủ ra. Chờ đến khi cô tỉnh táo, lại lười thay, hơn nữa thay quần áo sẽ có nguy cơ bị muộn học, chủ nhiệm lớp chắc chắn sẽ bắt cô, phê bình cô một lúc. Cho nên cô cho rằng đây không phải lỗi của cô. Nhưng bây giờ cô đã có bạn trai, người ta nói phải trang điểm đẹp hơn một chút, cô cảm thấy sau này cô trang điểm vào khẳng định sẽ rất xinh đẹp. Nhưng cô nghĩ nghĩ lại cảm thấy quan hệ của mình và Lục Thời Xuyên không đơn giản như vậy, dù sao hai người đã quen biết nhau nhiều năm như vậy, từ nhỏ cô đã như vậy, Lục Thời Xuyên cũng không nói gì cả. Cô đột nhiên cảm thấy rất lạ nên chọc anh một chút, ngẩng đầu lên, ánh mắt nghiêm túc hỏi anh: “Thời Xuyên, anh thích quả bóng sao? Cái loại tròn tròn.” “Hả?” Lục Thời Xuyên hơi nhướng mày, không biết trong đầu cô lại xuất hiện ý tưởng kỳ quái gì, nổi lên tâm tư muốn chêu chọc cô, khẽ nói: “Không thích.” “A…… Không thích.” Giọng nói cô mềm mại lặp lại một lần, cúi đầu, một tay lủng lẳng, lắc lư lôi kéo góc áo anh, cau mày như đang nghiêm túc suy nghĩ điều gì đó. Bộ dáng trông thật đáng yêu. Một lúc sau, cô ngạc nhiên, hai mắt trợn to, cao giọng nói: “Vậy sao anh lại thích em?” Lục Thời Xuyên: “……” Sao anh càng nghe càng không hiểu cô đang nói gì. Một lúc sau, dưới ánh mắt ngốc nghếch có chút nghi hoặc của Lộc Tiểu Ngải, anh duỗi tay nhéo eo cô một chút, rũ mắt xuống nói: “Không sao, em gần giống quả bóng rồi.” Lộc Tiểu Ngải: “……” Bây giờ cô cảm thấy chỉ bằng những lời này của Lục Thời Xuyên, cô cũng không thể từ bỏ việc mặc quần áo dày cộp trong mùa thu đông, rồi mặc quần áo mỏng, có nguy cơ chết cóng trong gió lạnh. Cô coi như anh thích bộ dáng cô và quần áo “quấn lấy nhau như hình với bóng”, dù sao nhiều năm như vậy đều như thế. Lộc Tiểu Ngải đột nhiên cảm thấy bây giờ cô đã là bạn gái anh, không thể để anh ức hϊế͙p͙ như trước, cô có thể công khai phản kháng lại anh. Nghĩ đến đây, cô giơ tay véo eo Lục Thời Xuyên, nhân tiện còn hung dữ trừng mắt liếc anh một cái, có ý cảnh cáo anh: Anh phải ngoan ngoãn hơn. Ai biết Lục Thời Xuyên lại cong khóe môi, rũ mắt, lại nhẹ nhàng véo eo cô lần nữa. Ngay lập tức Lộc Tiểu Ngải trợn to hai mắt, khó tin nhìn anh. Cô cảm thấy hành động này của Lục Thời Xuyên chính là đang nói “Anh không nghe lời em đấy, em có thể làm gì”, mặc dù không có khả năng anh sẽ nói như vậy. Cái này còn ổn sao?? Vì vậy, cô nghiến răng nghiến lợi nhìn Lục Thời Xuyên một lúc, mặc dù lúc này hai người đã đi lên cầu thang, nhưng cô không do dự một giây nào, lại giơ tay véo anh một cái, ý là: Anh đừng tưởng em không biết anh đang nghĩ gì. Mà có vẻ Lục Thời Xuyên rất thích thú, nhìn biểu cảm trêи khuôn mặt nhỏ cô một lúc, không nói chữ nào liền véo eo cô một chút. 【Yêu vào lây tính cmnr】 Mỗi giây mỗi phút anh đều có thể quan sát hành vi trẻ con của cô, như vậy mỗi ngày cùng cô nháo đi nháo lại, bản thân anh sắp bị lây tính trẻ con của cô. Quả nhiên đúng như anh dự đoán, Lộc Tiểu Ngải lại véo anh một cái, như muốn nói: Anh bắt nạt em, em cũng sẽ bắt nạt anh. Sau đó cô theo thói quen dựa vào người anh, ôm lấy cánh tay anh, rồi chậm rì rì đi lên cầu thang, vừa đi vừa đưa tay véo má anh. Cuối cùng cô cũng lên tiếng, vô cùng kiên nhẫn “dạy dỗ” anh: “Thời Xuyên, anh có thời gian nghiêm túc nghĩ về mối quan hệ của chúng ta một chút không? Em cảm thấy lấy quan hệ của chúng ta, ở chung sẽ rất hòa hợp, rất hạnh phúc.” Cô lại leo lên vai anh, cả người đều sắp bám vào anh, nhưng cô không nhận ra, tất cả suy nghĩ của cô đều đặt trêи câu trả lời của Lục Thời Xuyên. Nhưng cô thất thần nhìn anh vài giây, ánh mắt đột nhiên quét đến môi anh, trầm mặc dừng ở đó một lát nhưng lại đột nhiên bừng tỉnh, nhanh chóng quay đầu đi nhìn về phía khác. Cô hơi sợ nếu cô vừa không chú ý sẽ hôn lên…… Bởi vì cô vẫn luôn rối rắm giữa “mau hôn nhanh” và “hôn chậm thôi”. Cô cảm thấy có thể cô thiếu kiên nhẫn khi nghĩ về điều này. Vậy thì trực tiếp giải quyết vấn đề này, về sau sẽ không cần rối rắm với đáp án nữa… Một bên Lục Thời Xuyên kéo cô lên lầu, đưa cô vào lớp, một bên “Ừ” một tiếng, sau đó nắm được điểm mấu chốt gì đó, nhìn xuống cô, hơi nhướng mày: “Bây giờ em không vui sao?” “Ai nha không phải, em đương nhiên vui.” Lộc Tiểu Ngải mềm oặt ôm anh nói, còn cười mấy tiếng, khuôn mặt lập tức cong lên: “Nhưng chỉ cần anh để em bắt nạt anh mỗi ngày, em sẽ vui hơn.” Cô không biết mình nhớ ra cái gì, cười đến mắt híp lại, còn dụi vào người anh. “Về quan hệ của chúng ta, chuyện này nên rõ ràng.” Lục Thời Xuyên khẽ nói, nhướng mắt nhìn về phía trước, sau đó sờ đầu cô nhắc nhở: “Em đến rồi.” “… Hả?” Bởi vì anh đột nhiên thay đổi chủ đề nên Lộc Tiểu Ngải mới hoàn hồn, ghé trêи người anh, không phản ứng, giống như nhỏ giọng nói: “Sao lại đến lớp rồi, em còn tưởng rằng…..” “Hả???” Nhưng khi cô ngẩng đầu lên, hai mắt lập tức mở to, nhanh chóng buông lỏng hai tay vừa ôm chặt anh ra, nói không rõ: “Sao, sao lại……” Có mấy bạn học đứng bên ngoài phòng học, tất cả đều dùng một loại biểu cảm nhìn cô, giống như đang nói “Được rồi, đừng nói gì cả, bọn mình còn muốn biết chuyện của cậu là thế nào”. “Kia…… Cái kia, mình, mình cái kia……” Lộc Tiểu Ngải ấp úng một lúc, lặp đi lặp lại một đống từ vô nghĩa, đột nhiên hiểu ra —— Câu nói vừa rồi của Lục Thời Xuyên “Quan hệ của chúng ta nên rõ ràng” có lẽ không phải đang nói với cô?! Khẳng định anh cố ý không nhắc nhở cô, tuyệt đối như thế…… Từ buổi sáng hôm đó anh giúp cô “báo tin”, cô có thể nhìn ra không bao lâu nữa tất mọi người đều sẽ biết hai người đã trở thành bạn trai bạn gái. “Cặp sách của em.” Trước khi cô hoàn hồn sau khϊế͙p͙ sợ, giọng nói quen thuộc của Lục Thời Xuyên một lần nữa “đúng lúc” vang lên từ đỉnh đầu cô. Lộc Tiểu Ngải chậm rãi quay đầu lại, dưới ánh mắt kinh ngạc của bạn học nhìn thấy Lục Thời Xuyên đã giúp cô cầm cặp sách đi suốt đoạn đường. Không nghi ngờ gì nữa, đó là của cô. Màu hồng phong cách thiếu nữ. Chắc chắn không phải thứ Lục Thời Xuyên có thể mua, bất luận như thế nào cũng không thể tự bay đến người anh. “Hahaha…… thật ra là như vậy, rất, rất bình thường, thật sự không có gì để vây xem hahaha……” Lộc Tiểu Ngải lập tức cầm lấy cặp sách, như một cơn gió chạy vào lớp học, suýt chút nữa không cẩn thận va vào khung cửa. Đôi mắt của những bạn học đó nhanh chóng chuyển động theo cô, trong lòng dần dần hiểu ra. Đây là…… Ở bên nhau?? Lén lút ở bên nhau như vậy sao?? Bọn họ tình cờ gặp mới biết?? Lộc Tiểu Ngải cứ lén lút thành công hạ gục học thần cao lãnh của họ rồi???? Trời ạ, quá nhanh! Chà ……! “Cậu thật lợi hại, thật không nhìn ra, con gái.” Cô còn chưa ngồi xuống, Đường Tử Duyệt đã nóng lòng xoay người lại, vô cùng kinh ngạc nói: “Cậu dám ở trước cửa phòng học ân ái, thật can đảm!” “Hơn nữa cậu còn không sợ bị chủ nhiệm nhìn thấy.” Chu Huyên Huyên dùng vẻ mặt càng kinh ngạc hơn nhìn cô, sau đó suy nghĩ một chút, có chút nghi hoặc dùng cán bút gõ nhẹ vào đầu cô một chút: “Là bởi vì con gái khi yêu đương đều can đảm sao?” Lộc Tiểu Ngải: “……” Đây là loại logic gì. Rõ ràng cô là vì bất đắc dĩ…… Cô cảm thấy Lục Thời Xuyên khẳng định không nhìn thấy giáo viên nên mới cố ý không nhắc nhở cô, tùy ý để cô “âu yếm” với anh ở gần phòng học. “Ai, mình nhớ rõ trước kia nói đến ‘tỏ tình’ cậu còn thẹn thùng.” Chu Huyên Huyên chạm vào vai cô một chút: “Bây giờ cậu còn dám công khai thể hiện tình cảm, thay đổi quá nhanh.” ”Nếu bây giờ cậu quyết định đi tỏ tình, khẳng định không cần bọn mình cổ vũ hay giúp cậu lên kế hoạch nữa.” “Đúng.” Đường Tử Duyệt cũng gật đầu khẳng định, như có chuyện lạ nói: “Suýt nữa mình đã không nhận ra cậu.” Lộc Tiểu Ngải: “……” Được rồi…… Mà khi cô ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, rất dễ dàng nhận thấy rất nhiều tầm mắt đang nhìn về phía cô. Không cần nghĩ, loại tin tức này truyền đi thật nhanh, có lẽ đã truyền khắp cả lớp. Đúng như hôm đó cô dự đoán, mọi người sẽ nhanh chóng biết chuyện cô là bạn gái của Lục Thời Xuyên. Sao Lộc Tiểu Ngải cảm thấy có chút bội phục chính bản thân mình…… * Khi tan học, cô vẫn cảm thấy “dáng vẻ thấp kém” đã khá hơn một chút, vì thế cô quyết định chủ động lên tầng 6 tìm Lục Thời Xuyên cùng nhau về nhà. Phòng ngừa anh đến lớp cô, chắc chắn cô lại bị “bao vây”… Khoảng thời gian trước cô cũng đã tập thành thói quen, vì để thực hiện “Kế hoạch theo đuổi Lục Thời Xuyên” gần như ngày nào cô cũng chờ anh tan học. Cho nên hôm nay khi cô đến, cô tự nhiên chào hỏi vị học trưởng có chút quen thuộc ngồi ở cửa sau, sau đó ngoan ngoãn đứng dựa vào tường. Theo thường lệ, Lục Thời Xuyên sẽ sớm ra, cho nên cô cũng không tốn thời gian nhìn vào trong để tìm anh. “Học muội ngày nào cũng đến tìm anh trai.” Viên Vũ Trác thuận miệng nói chuyện phiếm. Lộc Tiểu Ngải theo bản năng “A” một tiếng, lại cuống quít lắc đầu, sửa lại: “Không phải, em đến tìm bạn trai em.” “Cái gì?!” Viên Vũ Trác kinh ngạc, đột nhiên đứng lên, chân ghế dựa ma sát với sàn nhà phát ra tiếng vang: “Em gái, em đến tìm cái gì?? Bạn trai??” Thế nhưng bạn trai cô lại học lớp anh!? Anh luôn thấy Lục Thời Xuyên cả ngày không ngừng vây quanh em gái mình, còn thuận miệng hỏi sau này anh tìm bạn gái thì phải làm sao, không ngờ đến em gái anh lại có bạn trai trước?! Vậy sao Lục Thời Xuyên không có một chút “dị thường” nào… Anh không biết chuyện này, phải không? Còn Lộc Tiểu Ngải nghĩ nghĩ, dù sao sớm muộn gì mọi người cũng sẽ biết, cho dù cô không nói ra, Lục Thời Xuyên nhất định sẽ nói ra. Vì vậy, cô nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy, là ——” Mới nói được một nửa, cô đã nghe thấy Lục Thời Xuyên gọi tên cô, lập tức bỏ cuộc nói chuyện này, quay đầu lại, cười nói: “Thời Xuyên, anh đến tới rồi!” Lục Thời Xuyên “Ừ” một tiếng, sợ cô lạnh, cho nên anh duỗi tay kéo áo cô lên một chút, sau đó tự nhiên ôm cô vào lòng: “Đi thôi, sau này cứ chờ anh đến tìm em.” “Được.” Lộc Tiểu Ngải nhảy một chút, vừa bước một bước liền nhanh chóng quay đầu lại nhìn về phía Viên Vũ Trác nói: “Tạm biệt học trưởng!” “Chờ đã… ” Viên Vũ Trác có chút ngờ nghệch: “Học muội, không phải em đến tìm….” Đang khi anh do dự không biết nên nói ra “Bạn trai” không thì Lộc Tiểu Ngải đã vô cùng nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy.” Viên Vũ Trác: “???” Đây là…… Có ý gì? Cô đang nói Lục Thời Xuyên là bạn trai cô? Không phải vẫn luôn nói anh là anh trai sao? Nhìn thấy Lộc Tiểu Ngải đơn thuần như vậy, thậm chí tính cách có chút ngây ngô, mờ mịt, hoàn toàn không phải bộ dáng chủ động sẽ nói “anh trai” thành “bạn trai”. Chẳng lẽ Lục Thời Xuyên dạy cô … Trêи đời này còn có người dạy em gái mình như thế sao?! Lộc Tiểu Ngải vẫn đang nhìn Viên Vũ Trác, thấy anh sững sờ một lúc, nghe thấy anh “ĐM” một tiếng, rồi sau đó không chút do dự mở miệng nói: “Lục Thời Xuyên, đồ cầm thú!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]