Lộc Tiểu Ngải chậm rãi nâng mắt lên, đối diện với tầm mắt của Lục Thời Xuyên.
Đầu óc cô có chút trống rỗng, giống như cảm nhận được ánh mắt anh có chút phức tạp, nhưng không thể nhận ra được.
Chỉ có một ý niệm muốn trốn tránh ——
Tuyệt đối không thể để anh nói bất cứ điều gì.
Nếu anh nhận ra trong lòng cô đang nghĩ gì, sau đó nói ra điều gì đó khiến hy vọng của cô đột nhiên thất bại, cô thật sự không biết phải làm sao.
Về sau làm sao có thể gặp anh……
Vừa rồi cô sửng sốt, không ngừng biện giải nhưng vẫn dùng sức che miệng anh lại, hung hăng trừng mắt nhìn anh.
Cô cảm thấy chỉ cần duy trì trạng thái như bình thường mới có thể che giấu được.
Một lúc sau, Lục Thời Xuyên lại nắm cổ tay cô, dễ dàng kéo tay cô xuống một chút.
Lộc Tiểu Ngải lập tức hoảng sợ nhưng sức quá yếu không thế chống lại anh. Giây tiếp theo, lời nói uy hϊế͙p͙ lập tức thốt ra, trong từng câu từng chữ đều cất giấu sự hoảng loạn, cũng dần dần lộ ra.
“Em cảnh cáo ann, anh không được nói chuyện!”
“Một chữ cũng không được nói!”
“Thật sự anh không cần nói chuyện, nếu không về sau em sẽ không để ý anh nữa!”
“……”
Cô nói không dám ngừng lại, giống như thở cũng không dám thở cho đến khi tay bị anh kéo xuống.
Lộc Tiểu Ngải ngơ ngác nhìn anh chằm chằm, đột nhiên phản ứng lại, dường như trốn tránh mà đẩy anh lui về phía sau, thậm chí còn trẻ con đè đầu vào ngực anh, động tác nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-vien-keo-mem-dat-tren-dau-qua-tim/1670295/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.