Vân Nhu ngồi trên lưng Huyền Điểu, phía sau nàng là Tư Không Minh và Truy Phong. Huyền Điểu bay nhanh về phía trước, từng làn gió lướt qua gương mặt nàng.
Vân Nhu mơ hồ nhìn cảnh vật phía xa, con đường tương lai thật mờ mịt giống như chặng đường đi của nàng lúc này. Cái gì cũng không thể nhìn rõ, chỉ có thể trông chờ trên đường tới đích đến sẽ thuận lợi.
Nàng quay đầu lại phía sau, Vân Thành lúc này chỉ còn là một điểm nhỏ xa tít chân trời. Mây dần che khuất ánh mắt nàng, Vân Nhu thở dài một hơi.
Truy Phong liếc nhìn Vân Thành đã bị mây che khuất kia. Hắn cúi đầu không biết nghĩ gì, một lúc sau hắn nở nụ cười.
"Tiểu thư...". Truy Phong tiến lại gần muốn nói chuyện với Vân Nhu.
"Suỵt! Phụ thân ta nói ngươi miệng quạ đen. Tốt nhất ngươi đừng nói gì cả! Ta sợ ngươi nói một câu thì Huyền Điểu sẽ lập tức bị người ta bắn rớt". Vân Nhu đưa ngón trỏ lên trước miệng làm động tác im lặng với Truy Phong. Nàng thật sự sợ như phụ thân nàng nói, Truy Phong này chính là một tên miệng quạ đen.
Câu chuyện chưa thành hình thì đã bị Vân Nhu dập tắt. Truy Phong lúc này sa sầm mặt dịch ra phía sau ngồi tự kỷ. Hắn cảm thấy mình vẫn có thể cứu được, hắn không có miệng quạ đen như mọi người vẫn nói.
Hắc Mông liếc nhìn Truy Phong đang ngồi tự kỷ ở một bên. Nó cũng không muốn quan tâm đến nhân loại này, nhưng giờ nó cũng bị buộc chung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-van-nam/3316075/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.