Ba người Vân Nhu về đến Vân gia trời cũng đã tối. Hôm nay nàng đi quanh Vân Thành không có thu hoạch gì cả. Nàng thấy vận khí nàng gần đây không tốt, chả nhẽ đúng như phụ thân nàng nói. Truy Phong là tai tinh đem tới xui xẻo? Vậy nên nàng mới bị ám vận đen?
Nàng thấy cũng không đến nỗi, ngoài xui một chút thì mọi thứ vẫn bình thường. Vân Nhu nhớ đến thông tin hôm nay nàng nghe được, nàng quyết định mai bắt đầu lên đường đến Vu Lam Sâm Lâm luôn.
Vân Nhu ngước mắt nhìn lên bầu trời đêm, ánh trăng sáng chiếu xuống mặt nàng. Gương mặt nàng trở lên dịu dàng, trầm lắng đi phần nào.
Tương lai là cả một chặng đường dài cần đi, không ai biết tương lai chờ đón bản thân sẽ là gì. Nàng chỉ mong mọi thứ thuận lợi như ý nàng.
Trời càng về khuya càng yên tĩnh, Vân Nhu đẩy cửa phòng ra nhìn ngó xung quanh thấy không có ai. Nàng cẩn thận đi tới một góc tường phía hậu viện, nơi khuất người đi lại.
Nàng tới nơi thì thấy Truy Phong đã ở đó chờ nàng từ lâu. Vân Nhu nhìn thấy hắn liền gật đầu tấm tắc trong lòng, không ngờ tên Truy Phong này thật đúng là hiểu ý nàng.
Truy Phong nhìn thấy nàng vội chạy tới. Hắn đợi nàng một nén nhang liền, hắn còn cho rằng bản thân đoán sai ý nàng. Thật may, cuối cùng nàng cũng tới.
"Tiểu thư, chúng ta sẽ trèo tường sao?".
"Không trèo tường chả nhẽ ngươi muốn chui lỗ chó". Vân Nhu nhìn hắn ngạc nhiên hỏi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-van-nam/3313051/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.