Lại một ngày mới, Nghiên Mịch vẫn đến trường quay như thường lệ. Hôm nay sẽ có Alisa đóng chung với cô, Nghiên Mịch bỗng có một cảm giác bất an. Mặc dù cô không ghét Alisa nhưng vẫn có chút gì đó đề phòng. Trong thế giới này nếu dễ dàng tin tưởng một ai đó, đều có thể dẫn tới thất bại. Cô chọn lựa không thân thiết nhiều với Alisa vì cô không còn tin tưởng vào ai nữa.
Trường quay nhộn nhịp thật, Nghiên Mịch bước vào đã thấy Alisa đứng cạnh Diệc Khải nói chuyện rất vui vẻ, theo thói quen cô di gót lại gần, mỉm cười: "Xin chào, hai người đến sớm vậy?"
Diệc Khải quay sang nhìn Nghiên Mịch, mắt anh ta ánh lên một tia hy vọng: "Nghiên Mịch, cô tới rồi."
Alisa cũng liếc qua chỗ cô: "Mịch, hôm nay tôi sẽ đóng chung với cô." Và cô ta làm bộ dạng chăm chú: "Hầy, Mịch, xem kìa, phấn trên mặt cô bị mờ rồi, để tôi giúp cô đánh đều lại." Alisa bất chợt nắm lấy tay Nghiên Mịch.
Nghiên Mịch hơi giật mình, nhưng cô sờ lại má mình, miễn cưỡng gật đầu: "Vậy phiền cô rồi, Alisa."
Diệc Khải không làm phiền họ nữa, cất bước đi trước.
Sau đó, Alisa dẫn Nghiên Mịch vào phòng hóa trang, trong lòng cô ta đắc ý thầm về kế hoạch mới của mình. Nghiên Mịch ngồi ở ghế trước gương đang soi lại bản thân thì Alisa mới yên tâm tìm trong túi một gói bột không màu, cô ta trộn vào trong hộp phấn, bàn tay nhanh thoắt vừa quan sát để không bị lộ. Cuối cùng, đi đến chỗ của Nghiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-trieu-lan-yeu-em/2266662/quyen-2-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.