Dịch: Duật Lam
1.
Hôm nay có cảnh sát gọi điện thoại đến cho tôi, hỏi chủ nhân căn biệt thự D ở tiểu khu Ngô Đồng thụ có phải là tôi không?
Tôi nói phải, giọng nói đầu bên kia trầm mặc hai giây, nhẹ giọng nói: “Là thế này, căn nhà của ngài đêm qua xảy ra cháy vì lí do đường điện.”
Tôi “Ừ” một tiếng, tim không hiểu sao lại đau nhói.
Anh ta tiếp tục nói: “Chúng tôi phát hiện một thi thể trong nhà của ngài, nguyên nhân cái chết ban đầu được xác định là do mắc bệnh qua đời, bởi vì bên cạnh thi thể rơi rất nhiều thuốc, hơn nữa thi thể đã bắt đầu thối rữa rồi… Đồng nghiệp của tôi đã xem qua giấy tờ tùy thân của vị này, anh ta họ Lâm, là bạn của ngài sao?”
Tôi không nói được thành lời.
Anh ta vẫn đang nói, “Bây giờ liên hệ ngài là muốn để ngài đến nhận thi thể, bởi vì chúng tôi đã thử liên hệ với gia đình anh ta nhưng vẫn luôn không có tin tức…”
“Quý ngài?”
“Ngài có nghe thấy không?”
Em ấy chết rồi?
Lâm Thụy, chết rồi?
2.
Hôm nay đến bệnh viện nhận thi thể của em.
Tôi vẫn… chưa thể tin em sẽ chết.
Khi bác sĩ nói đến thi thể đột nhiên dừng một lát, nhìn tôi, nhỏ giọng: “Vị này đã xuất hiện hiện tượng thối rữa, cần nhanh chóng hỏa táng.”
Hình như anh ta đang an ủi tôi.
Lâm Thụy.
Lâm Thụy.
Tôi lặp đi lặp lại tên em trong lòng.
3.
Sắc mặt em trắng bệch, tôi không dám đi xem, nhưng không nhìn thì sẽ chẳng bao giờ được thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-tram-ngay-cuoi-cung/1148569/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.