Dịch: Duật Lam
100.
Tôi bệnh rồi, Tạ Mân không biết.
Tôi cũng không muốn nói, không phải muốn giấu anh, chỉ là ai cũng không muốn nói.
Bác sĩ là bạn của bạn, người rất khách sáo, nói tôi vẫn có thể sống được hơn nửa năm, tiền đề là phải điều trị cho tốt.
Có lúc tôi muốn điều trị cho hẳn hoi, có lúc lại muốn sớm chết đi thôi.
99.
Tạ Mân nói buổi tối sẽ về muộn chút, tôi đợi một lúc, đợi đến khi đồng hồ treo trên tường chỉ đến mười một giờ thì không đợi nữa.
Hôm nay chưa muốn chết, vì vậy không thể thức khuya.
98.
Ánh mặt trời hôm nay thật đẹp, chiếu từ ban công vào trong nhà, chân tôi cũng cảm thấy ấm áp.
Không muốn đến công ty, dù sao có tôi hay không vẫn vậy thôi.
97.
Hôm nay Tạ Mân mua cho tôi một bó hoa.
Đã nửa tháng tôi không ra ngoài, anh nói mùa xuân đã đến rồi, qua hai ngày nữa là đến ngày kỉ niệm mười năm kết hôn của chúng tôi.
Tôi ồ một tiếng, không biết phải nói gì, đi làm cho anh một bát cơm rang trứng.
Có vẻ như anh không thích ăn, mới ăn hai miếng đã đập cửa đi ra ngoài rồi.
96.
Tiểu Hạ nhắn wechat cho tôi, nói người mới đến và sếp Tạ rất thân mật.
Tôi không biết trả lời sao, cười một tiếng.
Có chút ngại vì làm phật ý tốt của người ta.
Buổi chiều thay quần áo thể dục đi đến sân bóng rổ của trường đại học ở đó làm một trận, có chút vui vẻ, còn ăn món đậu phụ gạch cua hồi trước thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-tram-ngay-cuoi-cung/1148568/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.