Trời đã khuya, cảnh sát Lương vẫn đi lại chỗ ban công nhìn điện thoại đã 23h mà vợ anh chưa về, châm điếu thuốc thì Phan Hải gọi tới.
- Vâng, tôi vẫn để ý hành động của gia đình họ. Hôm trước cậu ta có gửi cho tôi một ít để mai tôi gọi chú Cảnh sang nhà.
- Thôi cậu giữ lấy làm tiền học phí cho bé Huyền. Nghe nói gia đình cậu ta còn đang đi du lịch. Cậu cũng lấy tiền đó mà đưa vợ con đi chơi đừng tham công tiếc việc quá.
Giọng ông ta nói rõ ràng, từ tốn khác hẳn khi nói chuyện với người khác. Nghe thấy vậy, cảnh sát Lương rít một hơi thuốc thật dài.
- Ông cũng ngủ sớm đi ảnh hưởng sức khỏe. Nếu như cậu ấy còn sống mong rằng hai cha con có duyên sẽ gặp lại.
Đầu dây bên kia không nói gì từ từ tắt máy. Lương cũng nhận ra người càng về già sẽ rất cô đơn kể cả Phan Hải có là đại gia, ông trùm gì đi nữa. Cả tuổi trẻ cứ vùi vào tranh đoạt, đấu đá, có niềm vui nào là thật. Cửa phòng mở, người phụ nữ từ từ đi vào bật điện, nhìn người đàn ông đứng ban công.
- Muộn rồi còn không đi ngủ, đừng nói là chờ em đấy?
Từ từ đi vào giường nhìn vợ mình kìm nén tức giận.
- Dạo này em hay về muộn nhỉ? Đến cả con cái cũng thờ ơ.
Vợ anh đặt túi xách lên bàn rồi từ từ bỏ khuyên tai, dây chuyền, đồng hồ ra.
- Em đi tắm đã, anh ngủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-tram-ngay-ben-anh/2715159/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.