Đi được đoạn đường khá xa họ cũng đến nơi. Cô nhi viện cách thành phố New York khá xa nơi đây không còn sự ồn ào, đông đúc mà trái lại có vẻ yên lặng tách biệt. Họ nhìn mọi thứ xung quanh, ở đây thể hiện rõ sự sùng bái tín ngưỡng, tôn giáo. Phiên dịch là người Việt một người chàng trai chừng 25 tuổi nhìn vào cô nhi viện trước mắt.
- Chúng ta vào thôi!
Gần đến họ nghe thấy tiếng trẻ con vui đùa, tiếng cười, tiếng hò hét chắc chơi vui lắm. Thanh hào hứng đưa mắt tìm kiếm nơi vọng ra những âm thanh cô cho gọi là êm tai.
- Từ đã con, vào tìm Sư cô ở đây đã!
Mai kéo tay con lại, biết là con thích những đứa trẻ kia nhưng cô hơi lo vì họ là người ngoại quốc mà. Một người đàn ông lớn tuổi mặc trên mình chiếc Âu phục của Tôn giáo, ông ta nhìn họ khó hiểu vừa phiên dịch đi đến nói.
-We came here to visit the children of the orphanage. ( Chúng tôi đến đây để thăm những trẻ em ở cô nhi viện ).
Nghe xong, gương mặt ông ta khá bất ngờ và nhìn họ.
- Oh!
Rồi đi đến trước mặt gia đình họ nhìn Thanh vẻ chăm chú. Cô cúi đầu tỏ ý chào, lúc này con bé không biết nên mở miệng làm sao. Hai vợ chồng thì cũng cười xã giao.
- Do we bring gifts for you.( chúng tôi có mang quà đến )
- Thanks. Where are you from? ( cảm ơn, mọi người đến từ đâu?)
Thanh hiểu được câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-tram-ngay-ben-anh/2715156/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.