Trong một căn phòng họp được thiết kể đơn giản, nhã nhặn nhưng có vẻ huyền bí như chính chủ nhân của nó. Cảnh luôn quan sát mọi trạng thái của ông chủ dạo này thấy sức khỏe của ông không được tốt cho lắm.
- Ông chủ, tôi lo Thanh Lam sẽ nổi giận về chuyện mang con gái cô ấy về đây.
Phan Hải thở dài, bỏ tờ báo đang đọc dở xuống đùi.
Tôi không để ý đến sắc mặt từ cô ta. Nếu không muốn con gái mình trở về vậy sao cô ta không chịu nghe tôi. Cảnh cậu đừng dung túng!
Ông ngước nhìn lên Cảnh đang đứng nghiêm túc sau lưng ông, Cảnh ánh mắt vẻ chột dạ.
Mấy năm nay tôi thừa biết cậu làm gì sau lưng tôi nhưng là những chuyện không đáng nói. Vẫn nên nhắc nhở cậu không được để chuyện tư làm ảnh hưởng đại đại sự.
Ông cũng biết Cảnh có tâm tình với Thanh Lam từ khi cô ta sang Mỹ nếu ông không mở mồm thì anh ta cũng chả khai ra cô ta sống và làm gì.
Vâng, tôi rõ!
Còn hai vợ chồng họ Lã kia cứ cho họ tận hưởng thoải mái dù gì cũng cho là món quà cuối ân xá của tôi. Tối mai tôi muốn sang nhà Cảnh sát Lương ăn cơm nên cậu nhớ chuẩn bị quà cho con bé Huyền.
Vâng.
Nói xong Cảnh lập tức rời đi, mở điện thoại ra bao nhiêu cuộc gọi từ bên Mỹ là Thanh Lam, đắn đo một hồi anh gọi lại bên kia cũng đã bắt máy.
Anh có chuyện gì bận lắm à?
Lam cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-tram-ngay-ben-anh/2715126/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.