Tại một quán cafe.
Thanh Huyền đã đến đây như hôm qua quyết định. Cô nay phải làm cho rõ ngô khoai.
- Chị còn nhớ em. Em nay muốn gặp chị nói rõ về chuyện người yêu chị.
Bên kia giọng kia chanh chua, đầy mỉa mai.
Mày còn dám gọi cho chị này hả. May cho mày là tao không đánh mày rồi đấy mới 17 tuổi.
Huyền dơ điện thoại ra xa để không nghe cáu giọng đanh đá đó, vẫn nhẹ nhàng dụ chị ta.
Chị em thật sự muốn xin lỗi chị. Chúng ta gặp nhau nói chuyện được không!
Thôi được rồi nhắn địa chỉ tí tao ra!
Huyền hí hửng gửi địa chỉ cho chị ta. Vừa lúc Tuấn đi vào nhìn ngó trong quán cafe này bao nhiêu ánh mắt đều liếc vài cái với anh thật sự thu hút quá đi thôi. Huyền đang nhác ngụm cafe đánh đá bị dáng vẻ của anh mà sặc luôn anh nay mặc áo polo màu trắng cùng quần jean ống đứng màu đen trông cũng cá tính, bụi bặm đấy.
- Anh ấy ăn gì mà đẹp trai vậy?
- Trời ơi nay là ngày đẹp quá đi thôi.
Mấy giọng con gái bàn tán lớn nhỏ anh đều nghe thấy, nhếch môi cười nhẹ ngồi đối diện với Huyền. Huyền bị ngượng ngùng chưa bao giờ cô như vậy. Đáng nhẽ ra được ngồi với trai đẹp là quá hãnh diện vớ cô nhưng hôm nay cô kì quá.
Anh đến sớm hơn em tưởng đấy!
Đương nhiên làm gì anh cũng tính toán, được phí trả tiền lo gì không làm.
Cách mấy cái bàn gần đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-tram-ngay-ben-anh/2715123/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.