Từ hồi nào đến giờ Bách Lý Dục chỉ thấy mẹ của mình đẹp, hoa cách vách trong thôn cũng đẹp, nhưng hôm nay hắn lại thấy nam nhân đang ở trước mắt mình lại đẹp quá mức cho phép.
Làm sao có người có thể lớn lên xinh đẹp như vậy...
Như vậy...
Hắn nghĩ mãi cũng không ra, nghĩ đến gần như nát óc thì cuối cùng cũng nghĩ ra một từ để hình dung...
Là rất đẹp sao?
Bách Lý Dục bị sắc đẹp công kích đến mức ngây dại.
Khuôn mặt nam nhân hung tợn vì giận dữ, y ở trên không trung không ngừng giương nanh múa vuốt nhào về phía hắn, rồi bỗng nhiên ngã nhào vào trong ngực hắn.
Bách Lý Dục theo bản năng ôm lấy Dung Hề.
Nam nhân trong ngực lại giương nanh múa vuốt cào Bách Lý Dục, nhưng đáng tiếc thân ảnh của y đang ở trong trạng thái trong suốt nên không có cách nào cào được hắn.
Có lẽ vì không xả giận được nên nam nhân càng thêm phẫn nộ, tức giận mắng to: "Bách Lý Dục! Đồ nhân mô cẩu dạng(*)! Thằng nhóc con mi lại dám tính kế bổn tọa! Sớm muộn gì ngươi cũng sẽ chịu báo ứng! Ngươi sẽ chết không được tử tế!"
*gốc là hảo dạng nhưng Omi không hiểu lắm, chỉ biết nó hẳn là giống như nhân mô cẩu dạng nên mới để như vậy. Bạn nào biết nguyên gốc có ý nghĩa gì thì giúp Omi với nha.
Nhân mô cẩu dạng: chỉ những người có phẩm chất thấp kém*
Sau đó lại liên tiếp chửi bới, Dung Hề muốn đem mười tám đời tổ tông của Bách Lý Dục ra để mắng chửi một lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-tram-loai-phuong-phap-cuop-doat-bao-boi-cua-nam-chinh/1054212/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.