Trên mặt thiếu niên đầy thành khẩn, không có chút gượng ép nào. Ngẫm kỹ lại thì đã có biết bao nhiêu người chết vì ngọc bội này rồi, mẹ hắn chết, người trong thôn cũng không còn ai sống sót, duy chỉ có hắn là trốn thoát được. Nhưng bây giờ hắn lại nguyện ý đem thứ đáng giá như vậy tặng cho y.
Một dòng nước ấm chảy qua tim, Dung Hề thật sự bị Bách Lý Dục làm cho cảm động.
Trước khi ngọc bội tới tay, Dung Hề không biết Bách Lý Dục có ngoan ngoãn đem cho y hay không, thật không ngờ hắn lại hai tay dâng ngọc bội cho y, y có chút không dám tin tưởng đây là sự thật.
Thấy Bách Lý Dục cầm ngọc cho mình, Dung Hề liền hỏi theo bản năng: "Ngươi thật sự cho ta?"
Bách Lý Dục cười, nói: "Đương nhiên, không phải tiền bối rất cần nó sao?"
Dung Hề sống hơn ba trăm năm, da mặt đã sớm dày như tường thành, hiếm khi cũng có lúc áy náy như bây giờ.
Dung Hề tự ngẫm: là mình lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử...!
Da mặt toả nhiệt, Dung Hề tằng hắng một cái mới tiếp nhận ngọc bội rồi nói: "... Cảm ơn..."
Sống nhiều năm như vậy, Đông Lâm Tôn Giả còn chưa thành tâm cảm ơn ai bao giờ đâu!
Chưởng quỹ bên kia đem linh thạch lấy ra đếm một lát, mỉm cười nói: "Đủ rồi, đủ rồi!"
Bách Lý Dục nói với chưởng quỹ: "Vậy chúng tôi đi đây, tạm biệt."
Chưởng quỹ cười híp mắt nói: "Đi thong thả, không tiễn."
Có ngọc bội trong tay, nội tâm Dung Hề kích động không thôi, trong lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-tram-loai-phuong-phap-cuop-doat-bao-boi-cua-nam-chinh/1054211/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.