Dung Hề thừa dịp Cẩm Quang ngây người vì khí tức của y, nhanh tay kéo Bách Lý Dục sử dụng Thuấn Hành Ngàn Dặm hướng về rừng sâu mà chạy. Vừa nãy y nằm trên đất giả chết đã chuẩn bị sẵn sàng, trong nháy mắt bạo phát Cẩm Quang cũng không phản ứng lại. Lần này y sử dụng hết linh lực mà mình có, tốc độ di hành cũng ngang ngửa với lúc chưa trọng sinh, trong nháy mắt đã đi được một đoạn thật xa.
Phía sau truyền đến tiếng sáo thổi gấp gáp, tiếng sói tru bốn phía, mấy chục con ma sói chạy băng băng trong rừng điên cuồng đuổi theo.
Trời ơi!
Dung Hề không ngừng kêu khổ, sử dụng một lượng lớn linh lực khiến y lại muốn hôn mê.
Nhưng y không thể ngất trong lúc này được, liền nắm tay Bách Lý Dục nói: "Bây giờ ngươi dẫn đường chạy đi."
"Ta..." Bách Lý Dục vừa lo lắng vừa sợ hãi. Hắn sợ mình hoảng quá sẽ không lựa đường mà sẽ chạy theo bản năng như hôm qua.
"Ta truyền linh lực cho ngươi, ngươi dùng Thuấn Hành Ngàn Dặm chạy về phía toàn thành gần nhất để trốn." Dung Hề gắt gao cầm lấy tay hắn tựa như không cho phép hắn từ chối. Cẩm Quang chắc chắn sẽ không dám để cho đám ma sói quang minh chính đại tấn công người phàm, trừ phi hắn có thể đảm bảo mọi người trong thành đều sẽ chết trong chốc lát, nếu không sẽ kinh động đến các tu sĩ khác. Hơn nữa y cũng không chắc trong tòa thành gần đây có tu sĩ có thể ngăn cản Cẩm Quang.
Vốn dĩ y có thể cướp ngọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-tram-loai-phuong-phap-cuop-doat-bao-boi-cua-nam-chinh/1054206/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.