Chương trước
Chương sau
Trong điện không dùng băng, hơi nóng ập vào mặt Xuân Phân khi vừa vào cửa, nàng nhíu mi, nhanh bước tới tẩm điện - nơi có rèm che buông xuống, đụng mặt Thanh Trúc từ trong bước ra... thấy Thanh Trúc cầm chén không, tâm tình Xuân Phân khá hơn một chút.

- Bẩm nương nương, Hinh thục dung đi rồi. - Xuân Phân cúi người mà bẩm. - Vì bất tỉnh, hoàng thượng...

- Ugh.

Hoàng hậu tựa ở giường đánh tiếng; với sắc mặt nhợt nhạt không thấy máu, môi bởi vì vừa uống nước mà có chút hồng, đôi mắt thanh minh, không có dấu hiệu của bệnh tật.

Thấy hoàng hậu không nói gì, Xuân Phân cau mày. Trong điện oi bức mà nương nương không chịu dùng băng? Xuân Phân cầm quạt trên kỷ trà mà quạt nhưng lại chỉ quạt ra gió nóng, không mát được bao nhiêu.

- Nương nương à, ngài đang hành hạ chính mình đó!

Chín ngày trước, hoàng hậu sảy thai nên thân mình hoàn toàn suy yếu, trời hè oi bức cực độ, cung nhân bọn họ còn chịu không nổi huống chi là hoàng hậu?

Tiêu Quân Nhã chuyển mắt nhìn Xuân Phân.

- Phi tần hậu cung có tâm tư gì, nương nương hiểu rõ hơn nô tỳ, nô tỳ không dám nhiều lời, nô tỳ chỉ mong nương nương dưỡng tốt thân mình... - Xuân Phân lo âu nói.

Hôm ấy, Hinh thục dung và hoàng hậu rơi xuống hồ, đồng loạt sảy thai, không ngờ hoàng đế chẳng hề quan tâm hoàng hậu, toàn tâm chỉ lo cho Hinh thục dung, cả Ngự Y Viện đều dời đến Ngọc Dương Cung - của Hinh thục dung. Và để trấn an, hoàng đế tấn phong cô ta từ Tứ phẩm Quý cơ lên Nhị phẩm Thục dung, phong hào: Hinh; nếu không có Thái hậu can thiệp thì ngay cả gặp mặt hoàng hậu hoàng đế cũng không muốn. Chưa hết... Hinh thục dung khi biết hoàng hậu bởi vì mình mà sảy thai, hoàng đế ở bên mình cả ngày lẫn đêm, lòng thấy tội lỗi, mặc kệ thân mình đang suy yếu mà đi đến Phượng Tê Cung quỳ giữa trời nắng chang chang thỉnh tội, mong hoàng hậu khoan thứ với suy nghĩ con mình không còn thì thôi, nhưng con của hoàng hậu là con trưởng, quý giá hơn... Có điều quỳ không đến nửa khắc, hoàng đế đã chạy tới... Và lúc này Hinh thục dung đúng lúc hôn mê?! Người ta lại thấy Hinh thục dung là thấu tình đạt lý, còn hoàng hậu ngược lại không thấu tình đạt lý?!

Hoàng hậu tuy mặt không biểu tình nhưng trong lòng thì không, nàng đưa mắt; Xuân Phân hiểu ý, ngay lập tức cất bước đi gọi Thanh Trúc lấy băng đến.

Xuân Phân tiếp nhận cháo thuốc từ Thanh Trúc, khom người dâng lên Tiêu Quân Nhã.

- Nương nương, thỉnh dùng. - Xuân Phân nói.



Tiêu Quân Nhã nhìn Xuân Phân cung kính và đưa tay lấy.

Bất kể như thế nào khỏe lại mới là đại sự!... Nghĩ đến đứa con đã mất, lòng nàng đau khôn tả! Hinh thục dung ra kế thật hay! Không những lấy được tiếng tăm cho bản thân mà còn thăng phẩm cấp! Đồng thời còn khiến danh dự của Quốc mẫu - nàng chìm vào đáy cốc!... Tiêu Quân Nhã múc cháo, đặt ở mũi nghe, rồi mới đưa vào miệng.

Xuân Phân thấy hoàng hậu rốt cục chịu uống thuốc, tảng đá trong lòng cũng rơi xuống. Cháo này là hoàng đế chính mồm phân phó; trước cũng có bưng tới nhưng hoàng hậu mặc kệ, không ăn một giọt nào... Vì sảy thai, ngoại trừ đồ ăn và thuốc uống hàng ngày phòng bếp đưa tới, còn lại thì hoàng hậu không đụng. Hôm đó, Xuân Phân đem cháo cho cung nữ dâng lên, mấy món kia hoàng hậu đều có dùng một ít, chỉ riêng cháo thuốc này là không. Xuân Phân liền hiểu rằng hoàng hậu ghét bệ hạ nên không chịu dùng những gì có liên quan đến ngài ấy...... Xuân Phân không biết tại sao hoàng đế vắng vẻ hoàng hậu, nhưng nàng lại nghĩ ít ra trong lòng bệ hạ vẫn còn có hoàng hậu, nếu không thì sao sẽ phân phó đưa cháo đến? Mà hoàng hậu, hẳn là đã thông suốt đi?

Hoàng hậu cúi mắt ăn cháo, với mái tóc xõa, rối tung. Nàng chịu ăn không phải như Xuân Phân nghĩ mà là vì để mình khỏe lên, và làm cho hoàng đế biết.

Xuân Phân nhìn hoàng hậu từng muỗng từng muỗng mà ăn, cho đến khi thấy đáy, nàng mỉm cười lấy lại chén và đưa cho Thanh Trúc. Có điều, khi Xuân Phân nhìn lại, thì bắt gặp sự u oán trong mắt hoàng hậu nặng sâu chợt lóe, song trong chớp mắt hoàng hậu đã lại khôi phục bộ dáng ôn hòa an tĩnh như thường.

- Nương nương, ngài có thấy mát không? - Xuân Phân nghĩ mình hoa mắt nên không để ý, nói.

Hoàng hậu kéo chăn:

- Không tệ.

- Xuân Phân, sắc mặt Hinh Thục dung như thế nào?

- Dạ? Oh! Sắc mặt tái nhợt. Môi không chút máu. Và thân mình suy nhược ạ.

Hoàng hậu nhếch môi, thầm nghĩ mình xưa kia thật sự coi thường Hinh thục dung - một con người bình thường cực kỳ nhu thuận vậy mà lại là một người đầy âm mưu quỷ kế, đã bỏ đá xuống giếng hại mình.

Xuân Phân như có điều suy nghĩ mà nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Tiêu Quân Nhã.

- Hôm nay Dung tu nghi có tới không? - Tiêu Quân Nhã hỏi.



- Dạ có. Lúc đó ngài đang nghỉ nên nô tỳ nói Dung tu nghi trở về trước. Nương nương, bệ hạ rõ ràng đã hạ lệnh không cho chúng phi tần đến quấy nhiễu ngài tĩnh dưỡng mà; Dung tu nghi ngày nào cũng đến để làm gì? Ngài đối xử với cô ta không tệ như thế. Rõ là hư tình giả ý mà dám nói cái gì mà cho tròn tình cảm tỷ muội? Chỉ là một nha hoàn ti tiện lại dám vọng tưởng làm tỷ muội cùng nương nương? Thật là si tâm vọng tưởng!

- Dù sao cũng là người cung ta, được bệ hạ thương xót phong làm Nhị phẩm Tu nghi, ta cũng được hãnh diện, không phải sao? - Hoàng hậu cười nhìn Xuân Phân phẫn nộ, nói.

- Nương nương a! - Xuân Phân cau mày, máu nóng nổi lên, - Hôm nay là Dung Tiếu, không chừng kế tiếp chính là Thanh Trúc, là Vũ Đồng!

Hoàng hậu ngưng cười...... Xuân Phân phát hiện mình quá phận mà cúi đầu, ảo não không thôi.

- Lần sau nếu người đến thì cho vào. - Hoàng hậu nhìn Xuân Phân nói.

- Dạ. - Xuân Phân cúi người đáp.

- Thái hậu, bệ hạ thương yêu bản cung, không cho hậu phi đến quấy nhiễu, bản cung cũng không nên lấy cớ tĩnh dưỡng đó mà cự người không gặp. Lần này Hinh thục dung cố ý đến đây, bản cung ở trong điện không biết mà bệ hạ lại biết? Ngươi hãy thay bản cung đến Ngọc Dương Cung, ban thưởng và trấn an Hinh thục dung đi.

- Nô tỳ lĩnh mệnh.

- Ugh. Lui xuống đi, bản cung hơi mệt.

Hoàng hậu nhìn Xuân Phân. Hơi lạnh nhè nhẹ trong điện làm nàng phát lạnh. Nàng kéo chăn và nằm xuống.

Xuân Phân âm thầm thở ra, thấy hoàng hậu nhắm mắt, xoay người nhẹ nhàng ra khỏi tẩm điện.

Xuân Phân đi khỏi, Tiêu Quân Nhã mở mắt nhìn chằm chằm đỉnh màn - được thêu hai con phượng bay lượn bằng chỉ màu vàng rạng rỡ. Nàng nhếch môi cười. Lặng yên mà cười...... Nàng kiếp trước rất tin vào thứ tình cảm tỷ muội này; nàng hiền lành, rộng lượng; nàng chung tình; nàng không tranh sủng; nàng cố gắng làm một vị Hoàng hậu tốt, vì để y an tâm việc triều chính, không phân tâm bởi hậu cung; khổ cực bao nhiêu nàng cũng nuốt vào bụng... Nàng cứ lui cứ lui đến mức không thể lui! Kết quả là bị đám gian phi bức vào Lãnh Cung và bức tử cùng với gia tộc! Nàng kiếp trước rất yêu Tô Hành - một người lãnh huyết vô tình và đa nghi; người đàn ông mà cho nàng địa vị tối cao ở hậu cung; người đàn ông mà dung túng đám phi tần của y bức tử nàng!... Nghĩ đến con mình ở hai đời, Tiêu Quân Nhã cực hận, nhưng trong chốc lát nàng đã khôi phục lại bộ dáng phong đạm khinh vân. Nàng cười nhạt.

Ta sẽ dưỡng tốt thân thể, rồi sẽ cùng chúng 'tỷ muội tốt' hâm-nóng-tình-cảm!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.