"Hiện giờ, không biết có bao nhiêu ánh mắt nhìn bụng Đức Phi chằm chằm đâu nhỉ." Thanh Trúc nói.
"Đức Phi bình thường rất im ắng, nhìn có vẻ như là một người không có tâm nhãn, không tranh sủng. Có đôi khi, còn im lặng đến vô hình." Tiêu Quân Nhã đem trà trản đặt lên kỷ trà (cái bàn nhỏ đựng bộ trà),ngữ điệu không thay đổi: "Nhưng ngươi đừng quên, nàng vì sảy chân mà té mới biết được là có thai, nếu là người không tâm nhãn, té như thế thì hài tử nào còn?" Nàng liếc Thanh Trúc, "Hơn nữa, còn là trùng hợp khi Bệ hạ nghỉ ở chỗ Thục Phi, và cái thai đã qua ba tháng."
Thanh Trúc ngẩn ra, chợt bừng tỉnh đại ngộ, mở to hai mắt nhìn Hoàng hậu: "Ohhh! Ý Nương nương là... Đức Phi căn bản không phải như mặt ngoài, kỳ thật nàng cũng là có tâm tư, chờ là chờ thời cơ ah!?"
Xem bộ dạng thị sủng mà kiêu của Đức Phi, không chừng là đang đợi thời cơ tốt để hấp dẫn Bệ hạ. Người bình thường nào mà ban đêm ban hôm đi du viên?
Tiêu Quân Nhã dửng dưng gật đầu, lại nghe Thanh Trúc cười nhạo nói: "Nô tỳ thấy, Đức Phi thị sủng mà kiêu như vậy, hài tử sẽ không được an toàn đâu."
"Ngươi chớ quên, cái thai của Đức Phi là Thái hậu giao cho Bản cung chăm sóc." Tiêu Quân Nhã nói.
Thanh Trúc nao nao:
"Nếu...nếu là hoàng tử, không thể thiếu mẫu bằng tử quý. Còn nếu rủi ro xảy ra... thì lại liên lụy đến Nương nương. Nhưng, nhưng nếu đó chính do
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-tram-kieu-chet-cua-gian-phi/2571631/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.