Diêu thục nghi cho là kế sách của mình là vạn vô nhất thất, nhưng không ngờ lại bị nhìn thấu nhanh như vậy.
- Tôn... Tôn công công... c-có phải sai sót chỗ nào hay không?...
Diêu thục nghi đờ đẫn dời ánh mắt từ thánh chỉ nhìn sang Tôn Đắc Trung.
- Diêu thục nghi, xin mời lên đường. – Tôn Đắc Trung vung tay nói.
Nhìn đoạn lụa trắng nằm trên khay gỗ thái giám đang bưng, Diêu thục nghi bật cười ha ha, làm như không biết, ngẩng đầu nhìn Tôn Đắc Trung:
- Tôn công công, ngươi bảo bản cung đi đâu?
Tôn Đắc Trung nhìn Diêu thục nghi, rồi bảo Tiểu Ngô Tử: "Dẫn người tới."
Diêu thục nghi không hiểu nhìn Tôn Đắc Trung, và rồi nhìn thấy A Mông được áp tới.
Tiểu Ngô Tử đá A Mông. A Mông khụy gối quỳ xuống. A Mông có vẻ tránh né ánh mắt Diêu thục nghi mà cúi đầu.
- Diêu thục nghi, hiện tại đã hiểu? Có còn gì muốn hỏi không?
Mắt trĩu nặng... một lát sau, Diêu thục nghi thì ngẩng đầu nhìn Tôn Đắc Trung:
- Tôn công công, khẩn cầu ngươi nói với bệ hạ... ta muốn gặp ngài.... Ta không biết cung nữ cung ta lại làm cái gì, thế nhưng không minh bạch ban lụa trắng... thứ cho ta không thể tiếp thu!
- Nương nương... ngài đang nói cái gì? Ta làm việc, không phải là ngài phân phó sao?
- Câm miệng! Nha đầu không tim không phổi! Thứ cùi chỏ quải ra ngoài; vu khống bản cung!
- Ha ha ha... vậy mà ta còn bảo hộ ngươi trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-tram-kieu-chet-cua-gian-phi/2571465/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.