« Năm năm làm Hoàng hậu thật nghĩ mình chân chính là Hoàng hậu sao ? Ta cho ngươi biết Tiêu Quân Nhã à, này Hậu vị là ta nhường cho ngươi đó !... Tiêu Quân Nhã ngươi sinh ra là để ta dẫm nát dưới bàn chân mà thôi ! »
« Tiêu Quân Nhã ngươi thật ngu ngốc ! Ngươi chắc còn không biết con ngươi là chết như thế nào đi ? Vậy ta sẽ nói cho ngươi biết. Miễn cho lát nữa ngươi chết không nhắm mắt. Là hảo tỷ muội Liên Khả Hân của ngươi ; mà ngươi thật sự nghĩ cô ta mang thai ? Có thật là ngươi nghĩ ngươi cùng cô ta rơi xuống hồ là trùng hợp không ? Vậy thì cũng khó nhọc cho ngươi ôm lấy sự hổ thẹn - ta cho ngươi biết - Liên Khả Hân, căn bản không-có-mang-thai... Tất cả là ta và Liên Khả Hân, còn có bệ hạ diễn ra vì để diệt trừ bào thai trong bụng ngươi ! ... Giang sơn này là của con trai ta ! Tiêu gia các ngươi chỉ có xuống địa ngục mà thôi ha ha ! ... »
...
Bên tai đều là tiếng cười bén nhọn càn rỡ của Kỷ Thi Vân quấy nhiễu đầu óc nàng hỗn loạn cùng với hận ý trong lòng từng chút một xông lên đầu, Tiêu Quân Nhã cố sức mở mắt trong căn phòng tối đen có khí tức âm u áp lực. Màn che dày đặc giúp nơi này nặng nề hơn bao giờ hết. Nàng nhìn hoàn cảnh u ám xung quanh với lòng dạ tràn đầy áp lực và bất an làm hận ý mới sinh ra khi nãy cũng yếu dần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-tram-kieu-chet-cua-gian-phi/2571431/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.