Tô Hành ôm Trường Nhạc ở trên đầu gối, múc từng muỗng nhỏ nước trái cây đút cho bé. Bé không giống như Dịch hay quậy nên Tô Hành rất thích đút cho bé. Và Dịch thì đang ngồi trên đùi Tiêu Quân Nhã nghịch miếng điểm tâm nhỏ trong tay xong nhét hết tất cả vào miệng. Tô Hành nhìn mà buồn cười. Tiêu Quân Nhã đang khuấy cháo, cũng nhìn cậu mà cười.
Xuân Phân từ ngoài đưa đầu vào nhìn thấy cảnh tượng hoà thuận vui vẻ này thì thầm nguyền rủa người truyền ra lời đồn...
Xuân Phân trở về có nghĩa là làm xong chuyện. Tiêu Quân Nhã vừa nhấc mắt nhìn Tô Hành muốn nói thì;
"Quân Nhã, trẫm thấy Trường Nhạc càng ngày càng giống nàng." Y ngẩng đầu cười với nàng.
"... À, Trường Nhạc chỉ có mặt mày hơi giống thần thiếp; còn lại thì vẫn là giống ngài."
Chung sống với y bao lâu nay nàng hiểu ý y là gì: y không thích nhắc tới người khác, huống hồ còn là Nam uyển nghi đang hấp hối.
Tô Hành cười nhìn Dịch, rồi nhìn Trường Nhạc, rồi mới ngẩng đầu nhìn Tiêu Quân Nhã cười nói:
"Trẫm nghĩ Trường Nhạc giống nàng hơn; Dịch nhi mới giống trẫm."
"Sao ngài không nói hai đứa đều giống ngài đi. Có lẽ trong lòng ngài nghĩ vậy thật rồi."
"Ha ha... ôi! Thì ra nàng nghĩ hai đứa đều giống trẫm?" Y lại nhìn Trường Nhạc, gật đầu cười nói: "Không sai không sai, Quân Nhã nói rất đúng, trẫm thấy Trường Nhạc giống trẫm thật."
"A, bệ hạ chỉ biết khi dễ thần thiếp!"
"Ha ha... đã là mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-tram-kieu-chet-cua-gian-phi/2571410/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.