Kỷ Thi Vân buồn cười, "Há có thể cho qua? Thái hậu không biểu thị là trong dự liệu của ta. Bây giờ không có biểu thị không có đại biểu là sau đó không biểu thị."
"Nhưng nương nương, việc này tuy đã truyền khắp cung song bệ hạ đã thần không biết quỷ không hay mà áp chế rồi mà? Nô tỳ không hiểu là tại sao không để lão gia làm? Một khi việc này vỡ lỡ tại triều, bệ hạ muốn ngăn cũng không ngăn được. Đến lúc đó áp lực chắc chắn rất nhiều; Hoàng hậu nương nương còn có thể kiêu ngạo đến khi nào?"
"Ngươi xem Phủ Định Quốc Công chết rồi à? Và chuyện đó là do chúng ta tạo nên; nếu làm lớn đối với chúng ta, đối với Kỷ gia đều bất lợi."
Hương Lăng tuy vẫn chưa hiểu tới nhưng cũng gật đầu.
Kỷ Thi Vân thu lại tất cả tình tự, cũng không ngẩng đầu lên mà phân phó:
"Gọi Tuệ Tâm, nhũ mẫu vào; ngươi đi theo bản cung đến cung Cảnh Nhân."
"Dạ, nương nương." Hương Lăng khom người và đi ra ngoài.
Trong điện chỉ còn hai mẹ con, Kỷ Thi Vân mới toát ra vẻ buồn rầu, nhìn con mà nặng nề thở dài, song cũng cực nhanh thu lại tâm tình. Nàng dịu dàng cúi người hôn trán Thụy, thấp giọng nói:
"Thụy nhi, mẹ sẽ lấy lại giang sơn cho con..."
***
Bên này, Kỷ Thi Vân dẫn Hương Lăng đi cung Cảnh Nhân. Bên kia, Hạ Nặc nhìn Ngô công công dọn hết tài sản của Nam uyển nghi mà trong bụng thấp thỏm. Nàng không nghĩ tới chứng từ sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-tram-kieu-chet-cua-gian-phi/2571408/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.