Ngày hôm đó, Tiêu Quân Nhã đang bón chè hạt sen cho hai con, Vương Phúc An đi vào với sắc mặt có vẻ không tốt.
"Nương nương, người trong thiên lao không ngừng đòi gặp ngài... Mấy lần trước đều bị bác bỏ nhưng lần này cô ta nói nếu không gặp nương nương thì... sẽ tự sát. . . Nương nương, ngài xem. . ."
Kỷ Thi Vân còn mạng là vì Tô Hành hạ lệnh – đợi cho Vĩnh An công chúa sinh sau – nếu cô ta chết thì thiên lao không cách nào báo cáo kết quả công tác cho nên mới mọi cách khổ sở đến tìm Vương Phúc An, nhờ y nói vài lời cho Hoàng hậu.
Tiêu Quân Nhã đút cho Trường Nhạc một muỗng nước, nhìn có vẻ không muốn nói, vì vậy Vương Phúc An còn nói:
"Thiên lao ô uế dơ bẩn, nương nương tôn quý, há đi nơi đó? Nữ nhân kia không biết tốt xấu; nô tài sẽ đi nói cho bệ hạ một tiếng."
"Không cần. Bản cung đi." Tiêu Quân Nhã gác chén, thản nhiên nói.
Nàng bảo Như Ý đi thông báo cho Tô Hành, cũng không chờ Tô Hành trả lời đã dẫn theo Vương Phúc An và Xuân Phân mấy người rời đi.
***
Vương Phúc An cầm đèn lồng đi ở phía trước, Xuân Phân đỡ Hoàng hậu đi sau. Lính gác thiên lao cung kính, thận trọng che chở Hoàng hậu đi vào tận cùng bên trong thiên lao. Nơi u ám, âm khí nặng hàn. Trái phải hai bên tường cách mỗi đoạn sẽ có một ngọn đuốc. Đuốc không tính là yếu nhưng cũng không đủ cung cấp độ ấm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-tram-kieu-chet-cua-gian-phi/2571389/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.