Chương trước
Chương sau
EDITOR: LILLY

BETA: LILLY

Sau khi Bàng Thái sư nói ra việc Bàng phi có thai cho Bàng Thống, hai người đều không giữ nổi bình tĩnh, toét miệng cười liên tục. Bàng Thống mới vừa hôn Công Tôn xong, lại vươn nanh vuốt về phía Triển Chiêu.

Ánh mắt Bạch Ngọc Đường nghiêm nghị, đưa tay bảo vệ Miêu Nhi nhà mình ra phía sau, bản thân thì bị Bàng Thống hung hăng ôm hai cái, bị vỗ lưng đến suýt chút nữa hộc máu. Triển Chiêu vội vàng cướp chuột bạch về, đau lòng thay y xoa xoa lưng.

Sau đó hai cha con này lại thương lượng nên mua cho đứa nhỏ chưa ra đời này cái gì, cũng không lên tiếng chào hỏi ai, đã rời khỏi Khai Phong phủ.

Triển Chiêu tiến lên, tỉ mỉ kể lại chuyện hôm nay và về người đeo mặt nạ kia cho Bao Chửng.

Bao Chửng khẽ xoa cằm, vuốt râu trầm tư, nói: "Nếu bổn phủ đoán không sai, dù người nọ có mối liên kết quan trọng với vụ án, nhưng cũng không phải chủ mưu. Hắn xuất hiện ở nơi này, chính là muốn nhắc nhở chúng ta." Nói rồi, lấy một tấm giấy ở bên cạnh tới, nâng bút chấm mực, cẩn thận viết ra giấy. Nửa ngày sau mới nói: "Quả nhiên, mấy ngày nữa chính là ngày giỗ của Mai phu nhân." Khẽ thở dài, nói: "Tên mập mạp này lúc cần thiết cũng không đáng tin cậy, chuẩn bị kiệu, tới phủ của Bát Vương gia." Ngưng một chút, lại nói: "Xách tên mập mạp kia qua cho ta."

Vương Triều, Trương Long lĩnh mệnh đi ra ngoài. Triển Chiêu vỗ vỗ Bạch Ngọc Đường, tiếp tục tiến hành đại nghiệp tuần phố đã lâu không làm. Sau đó Triệu Hổ và Mã Hán cũng đi ra ngoài theo. Toàn bộ Khai Phong thành, nếu chỉ để một mình Triển Chiêu đi, vậy đúng là đi không hết.

Công Tôn nhìn trái nhìn phải. Phòng sách to như vậy, vậy mà chỉ còn dư lại một mình y rảnh rỗi. Suy nghĩ một lúc, dứt khoát đi khám nghiệm tử thi là được rồi, xách cái hòm thuốc lên đi tới nhà xác. Lần này không có người kia đi theo phía sau, ngược lại cảm thấy không quen. Cứ cảm giác thiếu gì đó, không nghe thấy tiếng lải nhải trong lòng bỗng nhiên cảm thấy trống rỗng không được tự nhiên.

Chạng vạng, trời đã tối đen, Bao Chửng mới cùng Bàng Thái sư trở về từ phủ của Bát Vương gia. Bàng Thái sư ngồi xuống ghế liền bắt đầu thở dài, có người tới gây phiền phức cho nữ tế* nhà mình, lại còn vừa lúc khuê nữ nhà mình mang thai long chủng, đúng là vừa mừng vừa lo.

*nữ tế: con rể

Triển Chiêu nhìn thấy bọn họ, vài bước chạy tới, hỏi: "Đại nhân? Đã thương lượng được đối sách gì rồi sao?"

Bao đại nhân phất phất tay, nói: "Muốn tháo chuông thì cần tìm người buộc chuông, nhưng người buộc chuông đã mất, chuyện này khó tránh khỏi có chút phiền toái. Chuyện của hai mươi năm trước, ít nhiều gì cũng có chút hiểu lầm bên trong."

Triển Chiêu lần nữa tiến tới: "Vậy, hai mươi năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Vấn đề này làm hắn nghẹn đã lâu, cả ngày đều nghĩ ngợi, rất khó chịu.

Vừa dứt lời, Huyền Trọng Ôn nhốt mình trong phòng cả ngày, bị Triển Chiêu quên mất chậm rãi đi tới, còn thuận tay kéo một băng ghế nhỏ tới. Ngồi xuống bên bàn sách của Bao Chửng như đứa nhỏ chờ nghe kể chuyện thiếu nhi: "Lại đây, kể lại đầu đuôi mọi chuyện đi." Nói rồi đưa tay chỉ Triển Chiêu: "Còn đứng đó làm gì? Cầm ghế tới ngồi đi chứ."

Triển Chiêu rõ ràng còn chưa kịp phản ứng, nghe vậy vội vã lên tiếng trả lời, đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau đã xách hai băng ghế trúc đi vào, ngồi xuống cạnh Huyền Trọng Ôn. Khuỷu tay đặt trên đầu gối, tay chống lên mặt, ngửa đầu nhìn Bao Chửng.

Bao Chửng một già một trẻ, dở khóc dở cười, hắng giọng một cái, suy tư trong phút chốc, nói: "Chuyện của Mai phu nhân vào hơn hai mươi năm trước hai người đều biết, từ lúc được phong thành phu nhân, đã không ngừng được sủng, mãi cho đến vài năm sau, Mai phu nhân có thai, từ đó về sau trong cung liền không thái bình."

Triển Chiêu, Huyền Trọng Ôn lắng nghe vô cùng nghiêm túc, thấy ông hơi dừng lại, liền gật đầu tỏ ý ông cứ tiếp tục. Bạch Ngọc Đường liếc nhìn Triển Chiêu, suy nghĩ một hồi, cũng cầm một băng ghế, ngồi bên cạnh hắn.

Bao Chửng vuốt râu, đứng lên thong thả bước đi, trong miệng tiếp tục nói: "Lúc đó là vào tháng Giêng, Mai phu nhân được phát hiện bà đã mang thai hai tháng, tiên hoàng đương nhiên cực kì vui mừng, lúc này liền muốn hạ chỉ, phong Mai phu nhân làm phi.

Bạch Ngọc Đường bên kia nghe vậy, hừ lạnh một tiếng: "E rằng không chỉ là 'mẹ quý nhờ con'." Triển Chiêu cũng biết Bạch Ngọc Đường ghét nhất chuyện tranh quyền đoạt thế lạm sát người vô tội, quay đầu vươn tay, sờ sờ hai gò má y như đang dỗ dành, sau đó kéo tay y qua, xoa nắn ngón tay y.

Bao Chửng dùng khóe mắt liếc nhìn bọn họ, ho khẽ một tiếng, tiếp tục nói: "Đáng tiếc thánh chỉ mới vừa được ban, lại truyền ra lời đồn Mai phu nhân thông dâm với kẻ khác, hơn nữa lời đồn này, lại do cung nữ bên người Mai phu nhân 'lỡ miệng nói ra'.

Ban đầu thánh thượng không tin, Lưu hoàng hậu liền đề nghị, chờ đứa nhỏ ra đời, trích máu nhận thân rồi hẳn ra quyết định. Sau đó gian phu kia bị nhốt vào Đại Lý Tự, Mai phu nhân bị cấm túc."

Huyền Trọng Ôn đột nhiên hỏi một câu: "Là tiểu Hạ?"

Bao Chửng gật đầu: "Đúng vậy." Tiếp tục kể: "Về sau đứa nhỏ được sinh ra, lại bị lạc mất, cùng lúc đó Hạ cầm sư trong Đại Lý Tự cũng biến mất. Tiên hoàng tức giận, nhẹ dạ cả tin lời đồn đại, ban ba thước lụa trắng, chôn cất ngoài cung."

Bạch Ngọc Đường sau khi nghe xong, trong mắt rõ ràng toàn là vẻ khinh thường. Triển Chiêu xoa bóp ngón tay y, đưa tay chọc chọc bên eo y. Bạch Ngọc Đường dựng thẳng sống lưng, nửa người đều đã tê rần, sau đó nghiêng mắt, hung hăng trợn mắt nhìn Triển Chiêu. Triển Chiêu âm thầm lè lưỡi, yên lặng rụt tay lại.

Huyền Trọng Ôn thở dài một tiếng, từ từ vuốt râu, nói: "Chỉ sợ hiểu lầm trong này cứ buộc từng vòng một, cuối cùng dù có muốn tháo cũng không tháo được. Mọi người đều âm thầm đồn đãi, chuyện này là do một tay Lưu hoàng hậu bày ra, sự thật rốt cuộc ra sao, tới bây giờ vẫn không rõ ràng lắm, chân tướng cũng thành đá chìm đáy biển."

Năm đó đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, trong lòng ba con cáo này cộng với một con cáo là Bát Vương gia đều hiểu rõ. Triển Chiêu chỉ ở đây nghe náo nhiệt, tiếp tục bóp ngón tay Bạch Ngọc Đường. Thấy ba vị người không nói chuyện, mới cẩn thận hỏi một câu: "Cầm sư, Mai phu nhân cũng không có liên quan gì tới mấy hoa khôi kia, sao lại." Nhìn nhìn ba người, không lên tiếng nữa, tiếp tục bóp ngón tay Bạch Ngọc Đường.

Bao Chửng khe khẽ thở dài: "Cho nên mới nói là nghiệt nợ, tuy không có liên quan tới mấy vị cô nương kia, lại có liên quan tới bậc cha chú của bọn họ. Hiện tại mọi chuyện còn chưa công bố, không thể tùy tiện đưa ra kết luận được."

Lời còn chưa dứt, Công Tôn đã từ bên ngoài cất bước đi vào, trong tay cầm một tấm vải, nói: "Đây là thứ tìm được bên trong tóc của thi thể, thứ này được cột trên dây cột tóc." Nói rồi đưa tấm vải sang: "Thi thể mặc áo ngoài, bị giết hại sau khi nàng thức dậy, chỉ là quần áo có hơi mất trật tự, vả lại." Công Tôn đang nói lại dừng lại, trên mặt lộ vẻ nghi hoặc: "Trước khi nàng chết, nhất định là đã chịu kinh hãi tột độ."

"Kinh hãi?" Bao Chửng đón lấy mảnh vải, cũng chưa mở nó ra. Nghe vậy chau chặt chân mày: "Những người trước đó có loại tình huống này không?"

Công Tôn lắc đầu: "Nhưng dù là hoa khôi hay là Phương đại nhân, đều bị một dao lấy mạng."

Vừa nói vừa móc ra một cái bao bố một cái bao bố: "Đây là thứ học sinh vừa lấy ra trong móng tay Tàn Kỳ cô nương, học sinh đã xem xét kĩ, đây chẳng qua là phấn các cô nương thường dùng."

Bao Chửng khẽ vuốt cằm: "Vậy hung thủ này thật sự là nữ?"

Công Tôn gật đầu, nói: "Nhưng cũng không thể loại trừ khả năng kẻ đó là nam, chỉ là vết dao trên người Tàn Kỳ cô nương rất không bằng phẳng, so sánh với những người trước đó, công phu của kẻ dùng dao này tương đối bình thường. Trước đây học sinh từng nghiên cứu son phấn nổi danh ở Khai Phong phủ và những nơi khác, mùi hương của bột phấn trong kẽ hở móng tay của Tàn Kỳ cô nương đặc biệt nhẹ nhàng, tính chất nhẵn mịn, hẳn là của 'Hồng Vạn Trai' ở Khai Phong thành.

Triển Chiêu theo thói quen phẩy phẩy mũi. Mũi hắn thính, mỗi lần đi ngang quá mấy tiệm son phấn đó, chắc chắn phải gặp đau khổ khó mà chịu được.

Công Tôn mở bao bố trong tay ra, lộ ra một nắm bột phấn đỏ son bên trong, sang tay đưa cho Triển Chiêu.

Vẻ mặt Triển Chiêu rối rắm, từ từ nhận lấy, ngửi thử, vẻ mặt nổi lên nổi lên nghi ngờ: "Đây là thứ Tương Hồng cô nương của Khoái Vân Lâu hay dùng trong ngày thường, lúc Tương Hồng cô nương bị hại, trong phòng cũng có mùi này." Dứt lời ngừng lại một lát, thoáng suy nghĩ, lại bỏ thêm một câu gần như 'hoàn toàn vô dụng': "Trước kia lúc đi tuần phố, may mắn có Tương Hồng cô nương giải vây, vì vậy mới quen biết."

Bạch Ngọc Đường nghe vậy, sắc mặt đen xì cũng tốt hơn nhiều. Mấy người Bao Chửng nhìn cũng thấy buồn cười. Lời cuối cùng của Triển Chiêu, rõ ràng là để giải thích cho Bạch Ngọc Đường nghe. Hai người này thật đúng là trời sinh một đôi mà.

Công Tôn cũng không nhịn được cười, trong lúc đó lặng lẽ liếc mắt nhìn bốn phía. Bàng Thái sư ở đây, sao không thấy Bàng Thống đâu?

===---0o0o0o0---===

---0o0o0o0---

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.