Mọi người đi thẳng tới phòng sách, Bao Chửng đang nâng bức tranh Bát Vương gia đưa cho ông mấy ngày trước nhìn tới nhập thần. Nghe thấy ngoài cửa có tiếng động, mới hơi giương mắt nhìn qua.
Mà bên khác, Bàng Thái sư lại rất nhàn nhã, nắp ly trà nhẹ nhàng đảo qua mặt nước, đảo rất lâu cũng không thấy ông uống hớp nào. Chỉ là khóe môi cong lên, hình như đang kiềm chế rất vất vả.
Triển Chiêu vừa lơ đãng liếc mắt nhìn bức tranh khép hờ kia, lập tức sửng sốt, tiến lên vài bước đè lại bàn tay đang muốn đóng lại bức tranh của Bao Chửng. Một ngón tay chỉ lên trên mặt nạ: "Chính là cái này."
Bao Chửng nhìn hắn, trên mặt hiện ra chút nghi hoặc, lần nữa mở rộng bức tranh, hỏi: "Triển hộ vệ từng thấy chiếc mặt nạ này à?"
Triển Chiêu không đáp, chỉ nhìn chằm chằm chiếc mặt nạ kia, quan sát tỉ mỉ. Nửa ngày sau mới nói: "Đại nhân có thể cho thuộc hạ biết, vật này rốt cuộc là của ai, trong đó có ngụ ý gì hay không?"
Bao Chửng hơi thở dài, vuốt râu nói: "Đây là thứ Hạ cầm sư đeo." Nói còn chưa dứt lời, lại nghe Triển Chiêu 'Ai da' một tiếng, cầm Cự Khuyết, xoay người chạy ra ngoài. Mọi người đều choáng váng trước đợt náo loạn này, Bạch Ngọc Đường cũng đặt cái rương xuống, cầm lấy Tuyệt Trần đuổi sát theo sau.
Công Tôn Sách hơi nhướng mày, nhìn về phía Bàng Thống: "Sao cái gì Bạch thiếu hiệp cũng biết vậy?"
Bàng Thống cong môi cười nói: "Ai nói y cái gì cũng biết. Dù có biết hay không, cứ đi theo là được."
Bao Chửng vuốt râu mỉm cười, nhìn hai người một trước một sau chạy vội rời đi, trong mắt đều là vẻ vui mừng. Bất kể là ai, chỉ cần có thể nguyện ý cùng Triển Chiêu bầu bạn, làm hắn nhớ thương, đều là chuyện tốt. Trong khoảng thời gian Bạch Ngọc Đường xuất hiện, Triển Chiêu rõ ràng so với trước đây hoạt bát hơn nhiều, cả ngày đều mang vẻ mặt sáng láng.
Trên thực tế, Bạch Ngọc Đường đúng là không biết Triển Chiêu đột nhiên chạy đi làm gì. Chỉ là làm theo thói quen, mèo nhà mình chạy đi đâu, bản thân nhất định phải đuổi kịp.
Triển Chiêu đi đằng trước, đầu cũng không thèm quay lại vẫy vẫy tay, ra hiệu cho Bạch Ngọc Đường mau đuổi theo. Bạch Ngọc Đường ngẩn ra, bất đắc dĩ bật cười, con mèo này, chắc chắn mình nhất định sẽ đuổi theo như vậy à.
Trời đã sáng hẳn, người sóng vai đi nhanh, dọc đường đi người chào hỏi Triển Chiêu thật đúng là không ít. Lần này còn thuận tiện cẩn thận từng li từng tí chào một tiếng với vị Bạch Ngọc Đường luôn bày ra bộ dạng lạnh mặt lạnh lòng trước mặt bọn họ.
Triển Chiêu mặc dù đang gấp, trên đường vẫn trả lời lại mỗi câu chào hỏi. Bạch Ngọc Đường có chút không được tự nhiên, nhìn nhìn Triển Chiêu, cũng miễn cưỡng gật đầu nhẹ, coi như đáp lại mọi người.
Bạch Ngọc Đường đi theo Triển Chiêu tới thẳng Khoái Vân Lâu ở phố tây, quay đầu liếc nhìn Kỳ Các đối diện, trong lòng đã có đôi phần hiểu rõ. Ban nãy lúc Triển Chiêu đang ở hiện trường, đã thấy ai đó ở Khoái Vân Lâu.
Triển Chiêu tiến lên vài bước, gõ gõ cánh cửa. Không bao lâu sau, tiểu quy công của Khoái Vân Lâu ra mở cửa, thấy người tới là Triển Chiêu, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc rõ ràng. Cung kính khom người hỏi: "Triển đại nhân tới đây vì công sự sao? Chỗ chúng ta..."
Lời còn chưa xong, Triển Chiêu đã khoát tay áo, nói: "Triển mỗ tới là vì muốn hỏi chút chuyện, tiểu ca nhi không cần lo sợ."
Quy công kia lên tiếng, mời hai người vào trong, nói hai người chờ một chút, bản thân thì chạy đi mời tú bà xuống lầu.
Một lát sau, trên lầu truyền tới tiếng bước chân nhẹ, tú bà còn chưa đánh phấn trang điểm, vừa thắt lại vạt áo, vừa đi xuống lầu. Nhìn thấy Triển Chiêu liền bước nhanh tới, cười duyên nói: "Ồ, Triển đại nhân, ngài đến đây là có chuyện muốn hỏi sao? Nô gia nhất định biết gì nói đó, không có nửa lời giấu giếm."
Triển Chiêu nhìn bà, cảm thấy mặt có chút nóng lên. Ho khẽ một tiếng, hỏi: "Trong số mấy vị khách của bà, có ai đeo mặt nạ không?"
Tú bà cười nói: "Ngài nói xem, ở chỗ của bọn ta, dạng người gì cũng có, đừng nói đeo mặt nạ, đến cả nam mang khăn che mặt cũng có. Còn có người Tây Vực, người để râu quai nón còn nhiều hơn người mang mặt nạ." Nói đến đây, đột nhiên dừng lại, đổi giọng hỏi: "Triển đại nhân muốn hỏi vị đeo nửa mặt nạ kia sao?" Nói rồi đưa tay che từ phần môi trở lên lại: "Như thế này?"
Triển Chiêu gật đầu, vội nói: "Đúng vậy, người này bây giờ còn ở đây hay không?"
Tú bà chỉ chỉ ngoài cửa: "Sớm đã đi rồi, các ngài ở đối diện vừa rời khỏi, hắn cũng đi mất, còn nói nếu có người hỏi về hắn, cứ nói hắn cầm giấy nợ tới thay người khác." Gõ gõ cằm, nói tiếp: "Hắn còn nói, bản thân ngưỡng mộ uy danh của Triển đại nhân đã lâu, hy vọng có dịp có thể cùng ngài, uống rượu trò chuyện, cùng chung*..." Đang nói lại ngưng, liếc mắt nhìn Bạch Ngọc Đường phía sau Triển Chiêu, hơi lùi về sau một bước.
*Nguyên câu chắc là "Bả tửu ngôn hoan, để túc nhi miên":
(1) Bả tửu ngôn hoan: uống rượu trò chuyện vui vẻ
(2) Để túc nhi miên: ngủ cùng giường (ý chỉ quan hệ thân mật) :))
Triển Chiêu không để ý tới câu sau cùng, thấy bà đột nhiên không lên tiếng, ngẩng đầu kỳ quái hỏi: "Cái gì?"
Tú bà lại liếc nhìn sắc mặt rõ ràng đã đen thui của Bạch Ngọc Đường, lắc đầu mạnh: "Không có gì, không có gì."
Triển Chiêu tiếp tục truy hỏi: "Người nọ đi hướng nào?"
Tú bà 'Ừm' một tiếng, đưa tay chỉ lên.
Triển Chiêu có chút tự trách nhíu mày, ôm quyền nói với tú bà: "Làm phiền rồi." Kéo ống tay áo Bạch Ngọc Đường, xoay người đi ra Khoái Vân Lâu.
Nếu từ đầu chú ý tới chiếc mặt nạ kia là thứ được vẽ trên bức tranh, lúc này người nọ sợ là đã bị mình kéo về Khai Phong phủ rồi. Lỡ như tìm sai người thì cứ xin lỗi, cũng tốt hơn vất vả lắm mới tìm được đầu mối, còn để người kia chạy trốn trước mặt mình.
Bạch Ngọc Đường chắp tay đi cạnh hắn, nhướng mày lên tiếng gọi khẽ: "Miêu Nhi?"
Triển Chiêu bóp cằm: "Vừa rồi ta ở trên nóc nhà Kỳ Các có thấy người đeo mặt nạ kia. Ngay từ đầu cũng không thấy được mặt nạ kia, chỉ là cảm thấy dáng người nhìn rất quen, nhưng mà nghĩ mãi vẫn không ra, có thể là do quá quen mắt?"
Bạch Ngọc Đường bật cười, đưa tay đè đầu hắn: "Trở về nói với đại nhân bọn họ đi, nghĩ không ra thì đừng nghĩ nữa, phí công phí sức lắm."
Đợi nửa ngày, hai người một trước một sau đi ra ngoài kia còn chưa về. Bàng Thái sư từ trong lòng móc ra một quyển sách, đưa cho Công Tôn, nói: "Mấy ngày trước xảy ra hỏa hoạn, thánh thượng sai người kiểm tra mấy thứ còn sót lại, không ngờ lại tìm được văn án y thuật gốc. Thánh thượng nghĩ, Công Tôn tiên sinh là thần y đương thời, liền để lão phu đưa tới cho tiên sinh." Nói rồi đem sách sang, cười nói: "Lão phu không chờ nữa, ta còn vài việc phải giải quyết." Sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
Mới đi được hai bước, lại lui về, một tay véo sau gáy thằng con lớn nhà mình, nói: "Đi, ngươi phải đưa cha ngươi đi chứ, mấy ngày nay không về nhà, có gì ngày mai vào cung xem muội tử của ngươi đi." Lúc nói chuyện ý cười vẫn luôn kiềm chế nãy giờ càng ngày càng rõ ràng: "Ngày mai mẹ lớn của ngươi cũng sẽ đi, muội tử ngươi mang thai long chủng rồi." Dứt lời, miệng đã cười toe toét không khép lại được, mắt cũng híp lại thành đường thẳng.
Bàng Thống cũng ngây ngốc, ngơ ngác nhìn Bàng Thái sư hồi lâu. Công Tôn vừa lúc đứng cạnh, đưa tay vỗ vỗ hắn, cười nói: "Chúc mừng chúc mừng, không bằng ngày mai ta cũng đi theo, chỗ sư phụ ta có không ít phương thuốc điều dưỡng an thai, ta sẽ đi tìm cho Bàng phi nương nương."
Bàng Thống sững sờ quay đầu lại, nhìn y. Đột nhiên một tay ôm lấy Công Tôn, quay mấy vòng tại chỗ, trong miệng không quên cười 'Ha ha': "Ta được làm cữu cữu rồi, được làm cữu cữu rồi!" Sau đó lại ôm Công Tôn tới, hung hăng hôn mấy cái lên má y.
Công Tôn bị hôn tới mức hoàn toàn choáng váng, cả người cứng đờ, không có chút phản ứng trong dự đoán hay ngoài dự liệu gì.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vừa vào cửa, nhìn hai người bọn họ, không khỏi có chút không kịp phản ứng. Bao Chửng và Bàng Thái sư còn ở bên cạnh nhìn, hai người kia có hơi quá thân thiết rồi đó, không sợ tim lão nhân gia không tốt à. Quay đầu lại nhìn Bàng Thái sư, hai người càng bối rối hơn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]