EDITOR: LILLY
BETA: LILLY
Bạch Ngọc Đường làm ổ trong chăn ngủ một giấc ngon, Triển Chiêu cũng cầm sách ngồi một bên gật gà gật gù. Hắn đúng là không hợp ngồi yên một chỗ mà, ngồi lâu như vậy làm tinh thần hắn có chút không phấn chấn, cứ như trúng phải thuốc mê vậy.
Bạch Ngọc Đường trên giường hơi cử động, duỗi người ngồi dậy. Triển Chiêu chống đầu nghỉ ngơi, cảm giác có động tĩnh, mở mắt ngẩng đầu nhìn qua. Bạch Ngọc Đường đang kéo cổ áo quạt gió, thấy Triển Chiêu nhìn y, liền cong môi cười.
Triển Chiêu với tay sờ trán của y xem thử. Hơi lạnh, hạ sốt rồi. Lầm bầm nói: "Chuột thối, đúng lúc này lại bệnh." Sau đó đứng dậy đi tới tủ quần áo cầm quần áo ném sang: "Mặc quần áo, đi ăn cơm, Triển gia đói rồi." Dứt lời xoay người đi ra ngoài, sắc mặt không vui phồng má.
Bạch Ngọc Đường vừa khoác áo ngoài lên người vừa xuống giường kéo hắn lại: "Miêu Nhi, làm sao vậy?"
Triển Chiêu xoay người, nhéo vạt áo y: "Trạch Diễm, 'Tử Nhân Quan' chọc tiểu gia! Tiểu gia phải giã nát hang ổ của bọn chúng!"
Bạch Ngọc Đường bật cười, búng trán hắn, nói: "Người nào chọc ngươi ngươi cứ nói với Bạch gia gia, đừng tự làm bản thân nghẹn chết."
Triển Chiêu bĩu môi, đưa tay chọt y, giọng điệu hình như có chút uất ức: "Trạch Diễm, bọn chúng nhằm vào ngươi." Dừng lại, lần nữa nhấn mạnh: "Bọn chúng nhằm vào ngươi."
Bạch Ngọc Đường nhướng mày: "Đánh hắn."
Triển Chiêu đồng tình gật mạnh đầu: "Ừm, tiểu gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-tram-cach-nuoi-duong-ngu-mieu/3543433/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.