Chương trước
Chương sau
Hãm Không đảo vốn là gia nghiệp của Lư gia, trên một hòn đảo to như vậy xây mấy trăm căn phòng. Ở hai bên Hãm Không đảo, người nào tạm thời không nhà để về đều có thể ở đây một thời gian, coi như giải quyết nhu cầu cấp bách. Chìa khoá của mấy căn phòng này đều treo trên một mặt tường ở đại sảnh.

Lư Phương thấy ngũ đệ nhà mình không gây họa, cũng thở phào nhẹ nhõm. Chào hỏi nhau vài câu, liền mời Triển Chiêu vào đại sảnh.

.

.

.

Sau đó hai người tiếp tục một 'công' một 'thủ', lúc này Triển Chiêu bỗng trượt chân, dọa Bạch Ngọc Đường sợ tới nhào lên trước. Một tiếng 'Ầm' vang lên, Triển Chiêu được Bạch Ngọc Đường ôm chặt vào lòng, cả hai đều rơi xuống nước.

Triển Chiêu bị sặc nước, nước mắt liền chảy xuống. Trái tim của Bạch Ngọc Đường run lên vì sợ hãi, kéo Triển Chiêu qua xem thử hắn có bị va vào chỗ nào không.

Nhưng một vị cao thủ võ lâm đến cả Diệu Võ lâu cũng từng nhảy, ngã vào bồn tắm chỉ tới nửa người, độ lớn có thể chứa mười người ngoại trừ sặc nước bọt ra, đoán chừng cũng không có vấn đề gì khác.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.