Bạch Ngọc Đường nhìn hai con ngựa dưới tàng cây, thả người nhào qua chỗ Triển Chiêu. Đáng tiếc Triển Chiêu trốn sang bên khác, khiến y bổ vào không khí. Triển Chiêu cười tủm tỉm, Bạch Ngọc Đường quay qua, lại đuổi theo, Triển Chiêu lại trốn. Tiếp đó, hai người lại náo loạn giữa mấy hàng cây, ầm ĩ tới một khắc sau mới yên tĩnh, một trái một phải nằm trên hai nhánh cây kề nhau ngủ thiếp đi.
Cũng không biết hai người đã ngủ được bao lâu, chỉ biết trăng sáng vẫn còn ở trên cao, rừng cây vốn yên tĩnh lại có một trận gió nhẹ thổi qua, tạo thành tiếng 'Xào xạt' vang dội. Sau đó, một bóng đen nương theo ánh trăng xé gió bay tới.
Triển Chiêu đột nhiên mở mắt, thân thể hơi mượn lực bay lên trời, bắt lấy bóng đen vừa bay thẳng về phía mình. Tập trung nhìn kĩ, kia đúng là mũi tên lông khổng tước, là mũi tên lông khổng tước dài sáu tấc của Hoa Đồng. Sau đó cành cây dưới chân hắn trầm xuống, Bạch Ngọc Đường thu áo ngoài lụa trắng, đứng vững bên người hắn.
"Bạch huynh, đây chính là vị bằng hữu kia của ngươi à?" Triển Chiêu đưa mũi tên tới trước mặt Bạch Ngọc Đường, cổ tay lật về phía ngoài, để y có thể mượn ánh trăng nhìn mấy phiến lông khổng tước kia rõ hơn.
Với người có nội lực sâu tới đáng sợ như Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu, nhãn lực vốn đã gấp mấy lần người thường. Hơn nữa dưới ánh trăng trong vắt thế này, Bạch Ngọc Đường có thể nhìn rõ rành rành mỗi cọng lông trên mũi tên kia. Sắc mặt lạnh đi rất nhiều, khẽ gật đầu: "Là của Hoa Đồng." Sau đó cầm mũi tên, giơ lên ném trả vào trong rừng.
Chỉ một lúc sau, một nam tử áo đen đạp nhánh cây chạy đến, đáp xuống cái cây đối diện bọn họ, cười híp mắt nói: "Ta nói này Bạch lão ngũ, bạn cũ lâu ngày không gặp dù không ôm đầu khóc lóc, cũng nên niềm nở chào đón chứ."
Giọng nói của Bạch Ngọc Đường lại lạnh hơn: "Bạch gia gia đây có qua có lại."
Nam tử áo đen 'Xì 'một tiếng bật cười, sau đó hất cằm chỉ xuống phía dưới tàng cây, cười nói: "Ta nói chứ Bạch lão ngũ, hai con ngựa của các ngươi phản ứng nhanh đó, chạy nhanh thật sự."
Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường nghe vậy cúi đầu nhìn sang, liền thấy Ngọc Linh Lung và Hoa Tuyết đã tránh đi thật xa. Hai người mới vừa muốn đỡ trán, hai con ngựa này lại chạy về, cùng lúc giơ móng trước, tiếp đó bốc đồng đạp vào cái cây nam tử áo đen kia đang đứng.
Nam tử áo đen 'Ái chà' một tiếng, không giận mà còn cười to, tung người đáp xuống một thân cây khác, nói: "Chiếu Dạ Bạch, Ô Vân Đạp Tuyết, một đen một trắng đúng là xứng đôi." Sau đó nhìn Bạch Ngọc Đường, nở nụ cười vô lại, giọng điệu mang theo chút ám muội.
Triển Chiêu nghe vậy, nhìn một thân đen trên người tên này, sau đó thẳng tắp nhìn chằm chằm một thân trắng như tuyết của Bạch Ngọc Đường. Một đen một trắng? Sao hắn nhìn hoài cũng không thấy xứng chỗ nào hết vậy.
Bạch Ngọc Đường vốn định nổi giận, nhưng liếc một cái lại nhìn thấy ánh mắt ê ẩm của Triển Chiêu, vẻ mặt lại đổi, cũng cười: "Một đen một trắng, đúng là rất xứng đôi."
Nam tử áo đen nghe vậy sửng sốt, trên mặt mang theo chút ngạc nhiên và mừng rỡ không giấu được. Triển Chiêu cũng sững sờ, ngẩng đầu nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường nhịn không được bật cười, quấn lấy ngón tay út của Triển Chiêu. Ánh mắt nhìn Triển Chiêu cũng dịu lại, nhìn đến mức Triển Chiêu mơ mơ màng màng, giống như đã rơi vào hồ nước mùa xuân.
Nam tử áo đen nhìn ngón tay quấn vào nhau của bọn họ, thu nụ cười lại, chân mày hơi nhíu lại, nói: "Bạch lão ngũ, ta tìm ngươi cũng không phải vì chuyện khác, ta chỉ muốn nói cho ngươi, đừng dính vào vũng nước đục này." Giọng điệu tuy nhẹ nhàng nhanh chóng, lại thấp thoáng mang theo chút mất tự nhiên, giống như đang cố gắng che giấu tâm tư của mình.
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, lạnh lùng nói: "Lý do."
Nam tử áo đen đáp: "Ta không thể nói." Dứt lời hơi hơi thở dài: "Bị nắm thóp, tóm lại ta đang muốn tốt cho ngươi."
Bạch Ngọc Đường không để ý tới tên kia, quay đầu nhìn về phía Triển Chiêu, giọng điệu trong nháy mắt trở nên dịu dàng: "Miêu Nhi, ngươi vẫn tra chứ?"
Triển Chiêu nhướng mày: "Đương nhiên." Ngừng nói, đổi đề tài: "Việc này coi bộ không đơn giản, Ngọc Đường hay là ngươi..."
Lời còn chưa nói hết, đã bị Bạch Ngọc Đường cắt đứt: "Hoa lão tam, nghe thấy chưa?"
Sắc mặt Hoa Đồng lạnh xuống, nói: "Bạch Ngũ, việc này ngươi nên nghe ta, bây giờ không phải là lúc cáu kỉnh."
Triển Chiêu nghe vậy sửng sốt, không tự chủ siết chặt ngón tay của Bạch Ngọc Đường. Bạch Ngọc Đường ngược lại nở nụ cười, rất không hề gì nói: "Hoa lão tam, ngươi còn nói lung tung làm mèo nhà gia hiểu lầm, Bạch gia gia sẽ trở mặt với ngươi, Miêu Nhi ở đâu, Bạch gia gia ở đó, đừng có nhiều lời vô ích, trời tối rồi, ngươi không mệt, Miêu Nhi nhà gia mệt."
Bạch Ngọc Đường nói xong, Hoa Đồng lại không lên tiếng, chăm chú nhìn y hồi lâu. Đột nhiên cong khóe môi, giọng điệu có chút bất đắc dĩ: "Thôi thôi, biết ngay có tìm ngươi cũng vô dụng mà, với tính tình của Bạch lão ngũ ngươi, đụng phải tường nam cũng không chịu quay đầu." Dừng một hồi, mím môi mỏng, do dự nói: "Nói chung, một mình ngươi cẩn thận một chút, quan phủ không phải nhà ngươi, bỏ mạng vì nó không đáng đâu." Dứt lời, lại đạp cây rời đi, chỉ là lúc gần đi lại liếc nhìn Triển Chiêu.
Ánh mắt kia làm Triển Chiêu run lên, đưa tay chà xát cánh tay. Loại tiết trời vào hạ này, gió đêm lướt qua làm cả người hắn nổi da gà. Hơn nữa...
Đầu Triển Chiêu hơi lệch, nheo mắt nhìn Bạch Ngọc Đường. Tên Hoa Đồng kia có ý gì, cái gì là "Một mình ngươi"? Triển Chiêu hắn không phải người à! Nhếch miệng, có chút không được tự nhiên, "Con chuột đào hoa", "Chuột trêu hoa ghẹo nguyệt". Sau đó tung người nhảy về cành cây khi nãy bản thân dùng để nghỉ ngơi, nằm xuống, hai tay gối sau gáy.
Bạch Ngọc Đường nhìn hắn, đột nhiên nở nụ cười không chút phong độ nào, cứ như đứa nhỏ được tặng đồ chơi làm bằng đường. Về tới nhánh cây lúc nãy, cũng học theo dáng vẻ của Triển Chiêu nằm xuống, sau đó bắt đầu dông dài: "Miêu Nhi, ngươi đang ghen hả? Miêu Nhi đừng giận, sau này Bạch gia gia không để ý tới tên nhóc kia là được rồi, tức giận hại thân, Miêu Nhi... Miêu Nhi, ngươi mệt rồi à? Vậy được, Bạch gia gia nói, ngươi chỉ cần nghe thôi là tốt rồi..."
Cái bóng của lá cây che mất nụ cười nhẹ trên môi Triển Chiêu. Tiếng gió thổi đêm nay thật dễ nghe.
Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm gò má của hắn, trong mắt mang theo ý cười, mở miệng, không tiếng động nói: "Mèo ngốc."
Tuy hai người hơn nửa đêm đã bị kéo dậy, mệt khủng khiếp. Nhưng ngủ ngoài trời cũng không thể nào thoải mái bằng ngủ trên giường, trời mới vừa tờ mờ sáng, hai người đã tỉnh. Đấm đấm tay bóp bóp chân, duỗi người một cái. Ngủ trên cây đúng là khó chịu mà, buổi sáng tỉnh dậy cả người đều đau nhức.
Ngọc Linh Lung và Hoa Tuyết nghe thấy có động tĩnh trên cây, ngửa đầu nhìn, sau đó giơ chân đập lên thân cây.
Triển Chiêu quay mặt nhìn xuống, thân thể ngửa nhẹ về phía sau, bay lên không xoay một vòng, nhẹ nhàng rơi xuống lưng Hoa Tuyết. Tiếp đó duỗi tay ra, gỡ túi nước treo trên yên ngựa xuống. Lại cướp cái khăn Bạch Ngọc Đường vừa lấy ra từ trong lòng, rót nước lên vò vò, lau mặt.
Bạch Ngọc Đường giơ cái tay vừa cầm khăn lên, im lặng nhìn Triển Chiêu. Mèo này, đúng là không coi mình là người ngoài mà. Ngẫm nghĩ một hồi, nụ cười lại xuất hiện trên khóe môi, không coi là người ngoài mới tốt, dễ ra tay.
Triển Chiêu lau mặt xong, lại rót thêm nước lên khăn, cười tủm tỉm đưa tới trước mặt Bạch Ngọc Đường: "Đây, Bạch huynh."
Bạch Ngọc Đường nhận lấy ấn lên mặt mình lau: "Miêu Nhi, vào thành chứ?"
Triển Chiêu gật đầu, suy nghĩ một lát, lại nói: "Nếu đã tới Tùng Giang phủ, hẳn nên ghé thăm Hãm Không đảo trước." Quay đầu nhìn Bạch Ngọc Đường: "Bạch huynh, Triển mỗ có nên chuẩn bị chút gì không? Đi tay không tới có chút không ổn."
Bạch Ngọc Đường bóp cằm, suy nghĩ kỹ lưỡng, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra thứ gì. Bốn vị ca ca, ba vị tẩu tẩu nhà mình cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu hai đệ muội*. Nghĩ tới đây, Bạch Ngọc Đường từ từ nhìn Triển Chiêu kế bên.
*đệ muội: em dâu.
Triển Chiêu đang ngồi trên lưng ngựa trầm tư suy nghĩ, lại cảm giác ánh mắt của Bạch Ngọc Đường bên cạnh sáng quắc, làm hắn không hiểu sao nổi da gà khắp người. Xoay đầu lại, nhíu mày, "Bạch huynh? Sao ngươi cười..." hèn hạ dữ vậy?
Bạch Ngọc Đường không để ý lời của hắn, từ bên hông rút ra một cây quạt xếp, phe phẩy trước ngực, nói: "Thật ra Hãm Không đảo cũng không thiếu gì, quà gì đó chắc là miễn đi, có con mèo nhà ngươi là được." Dứt lời, chọc cây quạt lên ngực Triển Chiêu.
Triển Chiêu có hơi ngượng ngùng, cào cào thái dương, nghiêm túc nói: "Như vậy không tốt lắm đâu?"
Bạch Ngọc Đường vỗ vỗ vai hắn, cười bỡn cợt: "Có cái gì không tốt, đều là.... huynh đệ trong nhà, sau này rảnh rỗi tới chơi là được rồi, mấy vị ca ca tẩu tẩu nhà ta đều rất thân thiện, nếu ngươi cố ý mang quà theo, lại xa cách quá." Nói xong, không đợi Triển Chiêu mở miệng, hai chân cắp bụng ngựa, đi tới cửa thành Tùng Giang phủ trước một bước.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]