EDITOR: LILLY
BETA: LILLY
"Miêu Nhi." Bạch Ngọc Đường hơi cong khóe môi, nụ cười có chút trẻ con.
Triển Chiêu đỏ mặt, nhưng cũng không rút tay về.
Lời đồn đãi về Bạch Ngọc Đường trên giang hồ, ngoại trừ y sư xuất danh môn, thành danh thuở thiếu niên ra, còn nói tính tình y quái đản, hành vi tàn nhẫn dứt khoát. Mà mấy ngày nay Bạch Ngọc Đường ở Khai Phong phủ nếu không phải cố ý tới làm phiền Triển Chiêu, không có việc gì cho hắn thêm phiền, thì chỉ uống rượu cộng thêm 'ghẹo' mèo. Cho nên Triển Chiêu căn bản không ngờ tới, y sẽ lộ ra nụ cười ôn hòa không màng danh lợi lại hơi ngây thơ như vậy.
Hơn nữa nhìn cặp mắt hoa đào cong cong kia, Triển Chiêu cũng hít một hơi. 'Chuột đào hoa', 'chuột họa thủy'. Ông trời bất công, sao con chuột bạch này lại đẹp vậy chứ!
"Miêu Nhi." Bạch Ngọc Đường lại kêu một tiếng, khẽ nghiêng người, vươn ngón trỏ của tay còn lại tới, đầu ngón tay hơi lạnh, nhẹ nhàng chạm vào chóp mũi Triển Chiêu. Sau đó từ chóp mũi của hắn lướt tới nhân trung, từ từ dời tới hai mảnh môi mềm mại, lại từ từ dời tới cằm, rồi tới cổ.
Triển Chiêu chỉ cảm thấy đầu ngón tay lành lạnh của y trở nên nóng hổi, chỗ bị đầu ngón tay lướt qua ngứa lên, cũng ngứa tới trong lòng. Triển Chiêu hơi rụt cổ, híp đôi mắt mèo con màu hổ phách lại, nhìn Bạch Ngọc Đường chằm chằm.
Bạch Ngọc Đường thu ngón tay về, cũng học dáng vẻ của Triển Chiêu nheo mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-tram-cach-nuoi-duong-ngu-mieu/3390939/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.