Type: Oanh
“Thời gian không thể quay lại, nhưng tỏn thương thì vẫn còn đấy.” Địch Miểu không sao bình tĩnh được. “Anh, sao anh có thể dễ dàng tha thứ cho họ như vậy?”
Tống Diệm cười rất nhạt. “Địch Miểu, em sai rồi, anh không tha thứ cho họ. Thậm chí, anh hoàn thoàn không muốn nghe họ nói lời xin lỗi. Vì dù có xin lỗi, anh cũng sẽ không tha thứ.”
Địch Miểu sửng sốt.
“Nhưng anh cũng không oán hận, càng không có lòng dạ để trả thù.” Tống Diệm bình thản nhìn em gái: “Không phải anh bảo em đi cứu ai, mà anh chỉ muốn em làm chuyện nên làm. Không cần cảm ơn, cũng không cần đền đáp hay xin lỗi. Về phần anh, hiện giờ, anh sống rất tốt, tương lai sẽ còn tốt hơn. Những việc quá khứ đã là quá khứ rồi, không cần thiết phải canh cánh trong lòng nữa.”
Địch Miểu đứng im một lúc lâu, cuối cùng lau đi nước mắt, nổi giận: “Anh nói thế nào thì thế đấy đi. Dù sao người lãng phí mười năm cũng không phải là em.” Cô đi đến kéo cửa thoát hiểm. “Em sẽ giao ra chứng cứ. Nhưng trước hết, em muốn làm chuyện gì, anh đừng nhúng tay vào.”
Cô vừa định kéo cửa, Tống Diệm đã ấn chặt chốt. Biết không ngăn được em mình, anh chỉ dặn: “Bất kể em muốn làm gì, hãy nhớ một chuyện: Anh muốn kết hôn với Hứa Thấm, cô ấy là chị dâu của em.”
“Cái này anh không cần dặn.” Địch Miểu lườm anh.
Tống Diệm khẽ nhéch môi, buông tay. Địch Miểu kéo cửa xông ra ngoài, cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-toa-thanh-dang-cho-anh/2520437/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.