Tiếng mưa bên ngoài càng ngày càng lớn, thêm vào tiếng gió rít khiến cho bóng đêm càng thêm đáng sợ. Trong ngôi nhà lớn, nội thất được trang hoàng một cách khang trang, người đàn ông với gương mặt nghiêm nghị nhìn người phụ nữ đối diện đang ngồi đối diện với gương mặt đầy hoảng sợ:
- Gia Hào thật sự không phải là con của tôi đúng không?-Giọng nói đầy uy lực của người đàn ông vang lên.
Người phụ nữ run run ngước lên vội vàng chụp lấy cánh tay ông:
- Vỹ Phong, em xin lỗi, thật sự.... em không cố ý giấu anh, chỉ vì...
- Cô im đi!
Người đàn ông tên Vỹ Phong hất mạnh cánh tay người phụ nữ ra, ánh mắt đỏ lên vì tức giận.
- Không cố ý sao? Thật nực cười, cô biến tôi trở thành thằng ngốc trước bao nhiêu người mà nói mình chỉ vô ý sao?
- Nhưng em làm tất cả chỉ vì em yêu anh mà, em yêu anh thì có gì sai chứ?
- Ha ha ha!- Vỹ Phong đột nhiên phá lên cười đau đớn, anh nghiến răng- Yêu tôi sao? Cô biến tôi thành một thằng ngốc, một thằng phản bội người con gái đợi chờ mình suốt 5 năm chỉ vì một cơn say xỉn, Linh Phương, tình yêu của cô.... thật đáng kinh tởm.
Vỹ Phong nhếch mép cười khinh bỉ, định quay lưng đi.
- Kinh tởm sao? Thì ra anh chưa bao giờ quên được cô ta, anh tức giận như vậy chỉ là cái cớ thôi đúng không? Vì anh vẫn còn yêu cô ta nên mới cố tình như vậy.- Giọng người phụ nữ bắt đầu phẫn uất.
- Câm miệng!- Giọng Vỹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thoi-thuong-nho/1745103/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.