- Khôi Nguyên đã đến tìm anh.
Giọng nói nhẹ nhàng của Gia Hào phá tan bầu không khí như đang ngưng đọng giữa hai người, anh khẽ nới lỏng vòng tay, An Nhiên ngước đôi mắt còn long lanh nước nhìn anh, cô mơ hồ tự hỏi lẽ nào lý do Gia Hào quay trở lại tìm cô là vì Khôi Nguyên đã nói hết tất cả sự thật với anh sao?
Nhưng Gia Hào dường như đọc được câu hỏi trong ánh mắt của cô, thật tự nhiên anh đưa tay vuốt nhẹ hai gò má cô:
- Mặc dù anh vẫn chưa nhớ rõ tất cả những chuyện đã xảy ra trong quá khứ, nhưng dù cậu ấy không đến tìm anh, thì anh vẫn muốn quay lại để xác nhận lại một chuyện.
An Nhiên khẽ nhíu mày, cô vẫn chưa hiểu lắm câu nói của Gia Hào:
- Chuyện gì ?
Khóe miệng Gia Hào khẽ cong lên:
- Chuyện…. ngày xưa em từng “đá” anh đó.
An Nhiên xìu mặt cúi đầu lầm bầm:
- Đúng là thù dai, chuyện đáng nhớ thì không nhớ.
- Biết làm sao được, anh chỉ nhớ mỗi chuyện đó là rõ ràng nhất.
Gia Hào nhướn mắt vẻ mặt vô tội, đoạn như nhớ ra điều gì anh nghiêng nghiêng đầu nhìn An Nhiên:
- Vậy… giữa chúng ta có chuyện gì đáng nhớ mà anh chưa nhớ ra vậy?
Ánh mắt Gia Hào khiến An Nhiên chợt bối rối, hai má cô nóng bừng:
- Không…làm gì có chuyện gì.
Nhưng chiêu cũ của cô dường như vẫn không có tác dụng với Gia Hào, anh “lì lợm”:
- Lẽ nào… giữa chúng ta đã…
- Không hề nha.
An Nhiên lùi lại vội đẩy Gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thoi-thuong-nho/1745102/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.