Trước phòng cấp cứu..
An Nhiên đưa ánh mắt căng thẳng nhìn đăm đăm vào cánh cửa phòng cấp cứu, hai tay cô đan vào nhau siết chặt, trên tay và áo cô là những vệt máu còn chưa kịp khô trong lúc cùng nhân viên y tế đỡ Gia Hào lên băng ca, nỗi lo lắng và sợ hãi như đang thiêu đốt lồng ngực cô. Đột nhiên, cánh cửa phòng cấp cứu bật mở, khi thấy bóng dáng cô ý tá từ trong bước ra, An Nhiên vội vàng đứng bật dậy đi như chạy đến, không để An Nhiên kịp mở miệng, cô y tá đã lên tiếng:
- Hiện tại bệnh nhân đã tạm thời qua cơn nguy kịch, nhưng vì bị thương ở động mạch nên mất máu rất nhiều cần phải truyền máu, bệnh viện đã hết lượng máu dự trữ rồi, cô là người thân của bệnh nhân đúng không?
- Lấy máu của tôi đi, tôi nhóm máu O- An Nhiên run giọng vội vàng đề nghị
Cô y tá nhìn một lượt An Nhiên từ trên xuống dưới, ánh mắt có phần ngại ngần có thể vì dáng người có chút mảnh mai của cô, như đọc được suy nghĩ đó, An Nhiên lại tiếp:
- Cô yên tâm, tôi khỏe lắm, không phải cứu người quan trọng hơn sao?
- Vậy... mời cô đi theo tôi, chúng tôi cần làm một số xét nghiệm để chắc chắn máu của cô có thể sử dụng được- Cô ý tá nhẹ nhàng lên tiếng
An Nhiên mừng rỡ nối gót theo, vừa đi An Nhiên vừa sực nhớ đến Thục Quyên, cô vội hỏi:
- Xin lỗi.. chị có biết tình trạng của cô gái bị ngất được đưa vào cùng với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thoi-thuong-nho/1745091/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.