An Nhiên thần người nhìn bóng dáng cao nhòng của thằng cháu tài lanh khuất sau cánh cổng rồi quay sang gượng gạo:
- Anh... định đi thăm trường sao?
Gia Hào khẽ mỉm cười nhìn cô:
- Chỉ là muốn xem thử nơi đó như thế nào trước khi quay về Úc thôi. Vốn dĩ Thục Quyên nói sẽ đi cùng tôi đến đó, nhưng cô ấy có việc đột xuất cần giải quyết.
An Nhiên khẽ siết chặt tay để giữ vòi tưới hoa không bị rơi xuống, cô cố cười nhẹ lấy giọng thật tự nhiên:
- Vậy chiều nay anh đi cùng tôi cũng được, dù sao cũng tiện đường.
- Cảm ơn cô.
An Nhiên vội quay lưng đi để giấu đi cảm xúc hụt hẫng không tên đang dần hiện ra trên đôi mắt.
****
Hai hàng cây bạch đàn lâu năm đứng sừng sững hai bên con đường nhỏ, bóng mát của tán lá cây bao phủ hai thân ảnh một cao lớn một mảnh mai đang sánh bước hướng về ngôi trường cấp ba trước mặt. Vì đang là mùa hè, sự thiếu vắng tiếng cười nói của những cô cậu học sinh khiến ngôi trường như đang chìm trong giấc ngủ.
Gia Hào lên tiếng phá tan bầu không khí tĩnh lặng giữa hai người:
- Tôi... à chúng ta từng học ở đây sao?
- Ừm.- An Nhiên mỉm cười gật đầu- Bây giờ trường đẹp hơn nhiều rồi, hồi đó ít cây xanh lắm.
Gia Hào hướng đôi mắt hiếu kỳ nhìn ngôi trường gật gù. An Nhiên đi đến cổng, xin phép bác bảo vệ cho vào thăm trường, bác bảo vệ nheo nheo mắt nhìn cô cười đầy ẩn ý:
- Năm nay không đi một mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thoi-thuong-nho/1745090/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.