Chương trước
Chương sau
Ôn Hạo Hiên không nghĩ mình có cái ngày xấu hổ đến nhường này. Bọn họ đang ăn tối, chủ đề nói cũng rất bình thường, cớ sao hắn…có phản ứng sinh lý chứ?

Aahhhhh!!!! Biết tìm lỗ nào mào chui xuống đấy!

Tối như vậy chắc Mộng Dao Y không phát hiện đâu phải không?

Vừa lúc nãy tướng chạy của hắn có phải rất nhục không?

Trong khi Ôn Hạo Hiên đang nhẩm quốc ca trong nhà vệ sinh, Mộng Dao Y bên ngoài lủi thủi xử xong phần ăn. Tên ngốc đó còn làm quá đến mức bao cả nhà hàng, ngoài trừ phục vụ nam đang chăm sóc bàn bọn họ thì không có ai ngoài cô ở nhà hàng rộng lớn này cả. Tốn công mời cô đi ăn rồi được nửa buổi bỏ đi lâu như vậy. Chắc không có việc gì chứ? Ôn Hạo Hiên vốn không ưa đồ hải sản lạnh, liệu có bị đau bụng vì món sò điệp không? Thật là tự dưng hôm nay dở chứng gọi sò điệp làm gì?

Mộng Dao Y tính định nhờ phục vụ nam vào xem thử, nhưng sự hiện diện bất ngờ của người nào đó làm cô quên đi chốc lát.

Gần nửa tiếng sau, Ôn Hạo Hiên vất vả lau mồ hôi đọng trên thái dương lề mề ra ngoài, nhẩm quốc ca hoàn toàn không có tác dụng, hắn phải mở nhạc thiếu nhi nghe để qua khỏi đại nạn. Trong não đang nghĩ hết công suất nghĩ cách chữa cháy với cô như nào.

Ôn Hạo Hiên về chỗ bàn ăn, từ xa bóng dáng nam nhân không biết xó xỉnh nào xuất hiện, rõ ràng hắn đã bao trọn nhà hàng rồi cơ mà. Góc nhìn của Ôn Hạo Hiên, người đó đang quay lưng về phía hắn nhưng hắn không thấy xa lạ gì với đối phương cả.

Hắn không hề biết mối quan hệ của Mộng Dao Y và Lạc Di Nhiên lại tốt đến thế đấy?

Cô…chưa từng cười tươi như vậy với hắn. Lạc Di Nhiên đã nói gì mà ngay cả đuôi mắt của cô cong lên vui vẻ như thế? Hắn vừa tò mò vừa ghen tị làm sao, nhiều hơn nữa lại là cảm giác mất mát và thất vọng.

Cô đứng trước mặt hắn đều là nụ cười gượng gạo, quay lưng là tiếng khóc sụt sịt, hắn đã thực sự nhìn thấy cô cười một cách vui vẻ chưa? Có lẽ hắn cũng đã từng thấy nhưng chọn cách lờ đi.

Chỉ riêng lần này, chỉ một chút thôi, hắn cầu nguyện trong lòng, rằng hắn cũng có khả năng đem tới nụ cười chân thành đến cho cô, hi vọng cô có thể thương hại để ý hắn dù là một chút thôi cũng được.

Mộng Dao Y bất ngờ đảo mắt, có điều gì đó đang hối thúc cô tìm kiếm, ngay giây phút con ngươi dừng lại trên người nam nhân kia, cô đã không để cuộc đối thoại với Lạc Di Nhiên vào đầu.

Hắn nhìn cô, cô nhìn hắn, ánh mắt hai người chạm nhau không tách rời, rõ ràng cái gì hắn cũng không nói nhưng cô vô tình cảm nhận được dòng điện ngầm, xúc cảm không tên khiến trái tim cô tê dại.



Hắn…với ánh mắt như cả thế giới bỏ rơi.

Mộng Dao Y cụp mi xuống, đánh mắt sang hướng khác.

Cô không thở được, có cái gì đó như nghẹn tắc lại.

“Mộng Dao Y?” Lạc Di Nhiên phát hiện cô không tập trung, khẽ gọi, bàn tay vươn ra định chạm trên người cô.

“Cậu đang định làm gì thế?”

Lạc Di Nhiên giật nảy mình, kẻ không có tật tức khắc cũng co rúm trước âm giọng như hỏi tội của hắn.

“Muốn ăn sò điệp sốt bơ của nhà hàng tôi chế biến được chưa?”

Nơi đây là của nhà Lạc Di Nhiên ‘trồng’ được, hôm nay buồn miệng muốn ghé qua qua ăn mới biết tên ôn thần này đang hung hăng bao trọn nhà hàng để hẹn hò với người thương. Thấy Mộng Dao Y ngồi bơ vơ một mình anh chỉ định chào hỏi một chút nhưng chưa gì đã có kẻ lo bò trắng răng.

Lạc Di Nhiên cười nhạo trong lòng, muốn bể giấm thì chưa có tư cách đâu!

Lạc Di Nhiên và cả Isora vẫn là ranh giới mà Ôn Hạo Hiên không bao giờ chạm vào, phần nhiều là dung túng, hắn đã từng hi vọng rằng Mộng Dao Y sẽ để những quá khứ tổn thương ra sau lưng, mạnh mẽ mà đi tiếp, hi vọng rằng những người bạn mà hắn tin tưởng nhất sẽ dẫn dắt làm người đồng hành với cô nhưng cho đến khi cô mất, bọn họ vẫn như hai bức tường không di chuyển, trái tim như bài xích không thể đập cùng một nhịp. Lạc Di Nhiên cùng Isora ra mặt giúp Mộng Dao Y đơn giản là vì người bạn quá cố vì nghĩa tình mà không thể bỏ mặc cô ấy. Sau khi Mộng Dao Y rời khỏi trần thế, Lạc Di Nhiên đã thực hiện tâm nguyện cô để lại, chôn cùng cạnh mộ của hắn, tài sản chung đều đem đi từ thiện, duy nhất căn nhà của họ không bán cũng không để bất cứ ai dùng. Là nơi duy nhất trên đời chứa đựng linh hồn của hai vợ chồng. Cho đến hơi thở cuối, Mộng Dao Y vẫn luôn trân trọng từng điều một như vậy.

Ôn Hạo Hiên ở đây rồi, Lạc Di Nhiên biết điều mà lượn, không khí tiếp tục rơi vào khó xử và ngại ngùng.

Bữa ăn tối cứ thế mà kết thúc lãng xẹt.

oOo

Ở tầng cao nhất của một khách sạn thượng lưu, ánh đèn thành phố phía dưới bừng sáng đầy khoa trương, toàn cảnh nhộn nhịp thu nhỏ lại chỉ lọt vừa cửa sổ của căn phòng loại Suite. Nhưng người bên trong đâu bận tâm thưởng thức phong cảnh lãng mạn xa hoa bên ngoài.



“Ôn tổng, nhẹ thôi sẽ hỏng mất, ngài mạnh bạo quá…”

Miệng người phụ nữ phát ra âm thanh phản đối nức nở, nhưng rót vào tai người đàn ông càng khiến nhục dục trở nên hưng phấn hơn.

Động tác bên dưới càng lúc càng thô bạo hơn, tiếng giường kẽo kẹt lên án sức mạnh của đôi nam nữ, cuộc yêu mãnh liệt kết thúc bằng sự thở dốc thoả mãn và rên rỉ không thành tiếng.

Trong không khí ái muội vẫn chưa tan, một nam một nữ loã lồ quyến luyến không rời.

“Ôn tổng, chuyện này ngài phải ra mặt giúp em, rõ ràng em bị đặt điều!”

Giọng nói mềm mại nữ tính pha lẫn uỷ khuất như là bùa chú khơi dậy sĩ diện, lòng trắc ẩn của nam nhân.

Ôn ta kiêu ngạo, dỗ ngọt mỹ nhân trong lòng, mồm mép hứa hẹn với người tình đủ thứ trên đời.

Hứa Phương Kỳ ngoài mặt vui vẻ thoả mãn nhưng tâm thì buồn bực vô cùng, thật không ngờ có ngày cô ta bị đẩy vào bước đường cùng, bán rẻ bản thân ăn nằm với kẻ đáng tuổi ba mình.

Nếu không phải vì Ôn Hạo Hiên có mắt mà như mù, cô ta cũng sẽ không rơi vào kết cục thảm hại này, nhưng việc bám víu lấy người nắm quyền thứ hai của Ôn thị cũng không quá thiệt thòi, ngoài trừ ông ta có chút lớn tuổi, có vợ ra thì vẫn có năng lực tẩy trắng vết nhơ này của cô, bên cạnh đó chuyện giường chiếu lại tốt đến không ngờ, lão già này sẽ thoả mãn cô ta được một thời gian đấy!

Ôn Mộng Sâm, phó giám đốc Ôn thị là người nắm cổ phần lớn thứ hai chỉ sau Ôn Hạo Hiên cũng là chú ruột của hắn ta.

Không phải Hứa Phương Kỳ tự tìm đến mà là con chó già này chủ động ngửi mông cô ta trước, cho nên cô ta mới thuận tay vuốt ve ông ta vài cái thôi.

Đứng thứ hai thì sao chứ chỉ cần có thể o bế cô ta một lần nữa thì Nabi này sẽ khiến tất cả những lũ hai mặt ngoài kia chà đạp dưới chân cứ chờ đến lúc cô ta lấy lại vị thế đi.

Một bàn tay thô ráp đột nhiên lấn tới, vô cùng ti bỉ mà di chuyển xuống dưới nơi mẫn cảm người phụ nữ vuốt ve mà trêu chọc.

Hứa Phương Kỳ rên lên, phối hợp với ông ta mà dạng chân ra, kích tình nổi lên, cảnh xuân giao hoan phóng túng đến ghê tởm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.