Suốt mấy ngày hôm sau An thường gặp ác mộng, lúc tỉnh dậy cậu không nhớ gì hết nhưng cái cảm giác đau lòng vẫn luôn tồn tại, giọng nói của Trung cứ như quanh quẩn đâu đây.
An không buồn đi vẽ nữa, cứ nằm ngẩn người ở nhà. Cậu biết tình trạng của mình không ổn nhưng cũng mặc kệ, cả người như bị thoát lực. Hai tháng cố gắng quên đi vậy mà chỉ cần một cuộc điện thoại cũng đủ làm cho cậu bại lộ hoàn toàn.
Nằm úp sấp trên chiếc giường nhỏ, An cảm thấy nhớ Trung, nhớ vòng tay mạnh mẽ đã từng siết cậu vào lòng, nhớ đến nụ hôn cuồng dã và say mê, nhớ những lần triền miên ân ái.
Yêu hắn mà cũng hận hắn, cậu thấy lòng mình rối bời.
Nằm một chỗ làm cả người đều thấy uể oải, cậu quyết định đi mua rượu về uống.
Mùa này bầu trời ở vùng cao vào buổi chiều bắt đầu lạnh dần, gió đông thổi từng cơn, chân tay rất dễ tê cứng. An mặc một cái áo bông dày vào người, cẩn thận đi tất vào chân rồi mới xỏ dép ra ngoài.
An vốn định mua rượu về nhưng mà uống một mình buồn quá, cậu bèn đi bộ đến quán ăn gần đây, chỗ này vừa có cơm vừa có rượu.
Đây đúng là một quyết định điên khùng, nhưng An cũng muốn thả lỏng mình một phen, đằng nào nơi đây cũng chẳng có ai nhận ra cậu.
Quán cơm này chủ yếu phục vụ cho người dân tộc thiểu số sống quanh đây, quán khá nhỏ, bức tường trắng đã loang lổ những vệt ẩm mốc, bên trong có mấy bàn đã có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thoang-chop-mat-mong-lien-tan/1793458/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.