Hình như Trung uống rượu, giọng nói cũng nhíu hết cả vào, thấy vậy An yên tâm hơn một chút. 
"Anh..." 
Trung nghe thấy giọng nói mềm mại của An truyền vào tai, hắn còn tưởng mình đang mơ. Tình cảm luôn cất sâu trong lòng bỗng chốc không thể kìm nén nổi mà tuôn ra, ngay cả bàn tay cầm điện thoại cũng run run. Môi hắn mấp máy. 
" Tôi nhớ em..." 
Nghe thấy ba từ này tim của An muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nước mắt dâng lên nghẹn ngào. 
"Em ở đâu?" 
"Em ở..." An suýt nữa bị mê hoặc mà buột miệng nói ra, cũng may cậu còn giữ một chút lý trí, vội vàng ngậm miệng lại, hít sâu một hơi để bình tĩnh lại rồi hỏi sang chuyện khác. 
"Anh dạo này sao rồi?" 
Trung im lặng một lúc lâu, An tưởng hắn ngủ rồi, bỗng hắn lại hỏi: 
"Em ở đâu. Sao em lại bỏ tôi một mình?" 
Loading... 
An nghe thấy câu này thì sực tỉnh táo lại. Trung đang say, liệu hắn có nhầm mình với Hoàng không? Dù sao hai bọn họ là anh em ruột, một số điểm khá giống nhau, điển hình là giọng nói. 
Nghĩ đến đây cậu thấy hơi lạnh lòng, thử thăm dò. 
"Anh có biết em là ai không?" 
Giọng khàn khàn mê hoặc cất lên: 
"Em là người tôi yêu, em là..." 
Trung chưa kịp nói xong cả người An đã run lên, cậu vội ấn mạnh vào nút tắt rồi ném điện thoại đi, ngực đau thắt lại. 
Cậu đã biết Trung đang nói đến ai rồi. 
Yêu ư. Suốt hai năm bên nhau cho đến tận bây giờ Trung chưa từng nói yêu cậu, chưa một lần nào. Ngay 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thoang-chop-mat-mong-lien-tan/1793457/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.