"Cái, cái gì là gọi tôi đến?" Lưỡi cô đột nhiên run lên.
Cô không hiểu tại sao trái tim cô bây giờ lại thắt chặt như vậy.
Khóe môi Bắc Minh Mặc nhếch lên nụ cười tà ác, "Em thấy rồi đó, tối nay anh muốn người phụ nữ này."
Cố Hoan cảm thấy trái tim mình như bị thứ gì đó đâm vào, cơn đau đang dần dần lan tỏa.
Nắm chặt tay lại, móng tay đâm vào lòng bàn tay.
Hít sâu một hơi, "Bắc Minh Mặc, anh đừng có mong rằng dùng cách này thì tôi sẽ đầu hàng. Hừ, tôi sẽ không đầu hàng! Anh muốn chơi gái thì chơi đi, tốt nhất chơi đến nhiễm bệnh luôn đi."
Cô thật sự rất tức giận, không phải người đàn ông này mắc bệnh sạch sẽ sao? Tại sao bây giờ lại không ghét bỏ những người phụ nữ bên ngoài bẩn nữa?
"Vị tiểu thư này, nếu như cô không bằng lòng thì đúng sang một bên, được không?" Người phụ nữ đó bất mãn nhìn Cố Hoan, sau đó đi lên phía trước nói với Bắc Minh Mặc, "Chủ tịch Bắc Minh hay là chúng ta đi vào phòng?"
Bắc Minh Mặc nhìn Cố Hoan một cái, mím chặt môi, lạnh lùng gật đầu, "Đẩy tôi vào phòng."
Sau đó, trong lúc đi qua Cố Hoan, anh nói: "Đem cho anh mấy bộ đến đây."
Mười mấy phút sau.
Cố Hoan ghé tai vào cửa, vô cùng căng thẳng.
Bắc Minh Mặc thật sự đã làm sao?
Thật sự đã làm với người phụ nữ đó sao?
Sắc mặt Cố Hoan tái mét khi nghĩ đến hình ảnh nóng bỏng của hai người họ.
Cô chưa bao giờ buồn đến vậy, buồn đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-mat-sung-tieu-manh-the/4218432/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.