Cố Hoan không khỏi trợn mắt, chỉ đành hỏi bác sĩ đứng bên cạnh, "Bác sĩ, xin hỏi anh ấy thật sự có thể xuất viện sao? Anh ấy bị tai nạn xe mà, sao chỉ viện ba ngày đã được xuất viện rồi? Nhỡ đâu anh ấy bị thương bên trong, mấy người còn chưa kiểm tra tới, nhỡ đâu xuất viện rồi anh ta về tây thiên thì sao?"
"Cố Hoan." Bắc Minh Mặc nghiến răng, người phụ nữ này rốt cục là đang quan tâm anh hay đang nguyền rủa anh? Bác Sĩ cười cười, ôn nhu nói, "Vị tiểu thư này, cô yên tâm. Vết thương của Bắc Minh tiên sinh không nghiêm trọng, cũng không bị thương đến nội tạng.
Bắc Minh tiên sinh kiên quyết muốn xuất viện, chúng tôi chỉ có thể tôn trọng ý kiến của ngài ấy. Huống hồ, về nhà tĩnh dưỡng cũng không phải không ổn, chỉ cần đến kiểm tra định kỳ là được."
Sau khi nghe xong câu này, Cố Hoan mới thở phào nhẹ nhõm.
Hình Hỏa đẩy xe lăn đến bên giường, nói: "Chủ tử, cần tôi giúp đỡ không?"
Bắc Minh Mặc lạnh lùng lắc đầu, nhìn sang Cố Hoan, "Cố Hoan, qua đây dìu anh."
"Anh..." Cố Hoan bực tức, bao nhiêu người như vậy mà anh vẫn muốn làm khó cô, vì vậy cô chu miệng nói, "Chủ tịch, vì để giữ sự sạch sẽ trên người anh, tôi quyết định đi làm vệ sinh cá nhân trước rồi sẽ đến giúp anh, anh từ từ đợi nhé."
Cô cười cười rồi đi vào phòng vệ sinh, trước khi đi còn nhìn gương mặt tối đen của Bắc Minh Mặc cười trộm.
Hình Hỏa đã sắp xếp một chiếc xe đi thu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-mat-sung-tieu-manh-the/4218429/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.