Cố Hoan đang bối rối thì đột nhiên thức tỉnh bởi tiếng "ting" trong não.
Mặt đỏ bừng, tay nắm thành nắm đấm đấm vào ngực anh.
Nhưng hình như cô không biết đó là chỗ đang bị thương của anh khiến anh kêu lên một tiếng.
Cô giãy giụa thoát khỏi vòng tay anh, mặt đỏ bừng vì tức giận, chỉ vào mũi anh, nghiến răng nói: "Bắc Minh Mặc, anh là đồ háo sắc."
Cái gì gọi là thư ký làm nhiều rồi thì sẽ ngồi lên người ông chủ? Cô là người mà Bắc Minh lão gia cài vào để giám sát anh, được không? Anh và cô có quan hệ thù địch với nhau.
Sao cô lại bị kẻ thù khuất phục được cơ chứ?
Cố Hoan à Cố Hoan, mày thật là không có tiền đồ!
Nhìn thấy nụ cười đầy xấu xa của Bắc Minh Mặc, Cố Hoan thật sự muốn tát bản thân mình hai cái, vì vừa nãy cô suýt chút nữa đã buông vũ khí xuống và đầu hàng trước anh.
Bắc Minh Mặc nhướn mày một cái, vẻ khó đoán.
Nhẹ nhàng dựa lưng vào thành giường.
Vòng hai tay ra sau gáy, nhìn cô với ánh mắt bình tĩnh, "Nếu như anh thật sự là kẻ háo sắc thì lần trước khi em bò lên giường anh anh đã không đạp em xuống"
Câu nói của anh khiến cô nhớ lại hôm có bữa tiệc rượu đó.
Má của Cố Hoan càng đỏ thêm, môi cô run lên, "Bắc Minh Mặc, tôi khẳng định lại một lần nữa, lần trước không phải tôi bò lên giường anh, mà là bị người khác hãm hại rồi đưa đến giường anh, OK? Mong tiên sinh phân biệt rõ ràng giữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-mat-sung-tieu-manh-the/4218425/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.