"Được thôi. Dù sao cậu cũng không chết." Sở Vân Phong không hề phản đối mà vui vẻ nắm lấy tay Cố Hoan nói, "Hoan Hoan, đi, anh đưa em đến nhà anh..."
Cố Hoan sững sờ, cô vẫn chưa thích ứng được với sự nhiệt tình của Sở Vân Phong.
Một giọng nói lạnh lùng vang lên, "Cố Hoan, cô nhớ rõ nhiệm vụ của mình."
Được thôi, không thể không thừa nhận, sự uy quyền của Bắc Minh Mặc đã khống chế được bước chân của Cố Hoan.
Cô ngây người lại, quay đầu nhìn Bắc Minh Mặc, cô cảm thấy hôm nay anh có chút khác lạ.
"Bắc Minh nhị, cậu điên rồi à, Hoan Hoan không phải bảo mẫu của cậu! Cô ấy chỉ là thư ký thôi." Sở Vân Phong đúng một bên mắng.
Bắc Minh Mặc lạnh lùng nhướn mày, nhìn Cố Hoan như muốn nói: Không ở lại thì cô chết chắc.
Cố Hoan âm thầm thở dài, lắc đầu xin lỗi Sở Vân Phong, "Xin lỗi, Vân Phong, có lẽ hôm nay em vẫn phải báo cáo với anh ấy công việc ngày hôm nay."
Trên mặt Sở Vân Phong lập tức hiện ra biểu tình tổn thương, vô cùng ủy khuất, oán hận nhìn Bắc Minh Mặc, "Hoan Hoan, đợi khi nào em không làm thư ký nữa thì đến hộp đêm của anh làm..."
"Sở Vân Phong!" Bắc Minh Mặc lạnh lùng hét lên, cắt đứt lời Sở Vân Phong.
Người này thật sự nổi cơn phẫn nộ rồi, anh đột nhiên ấn một cái nút cạnh đầu giường.
Lập tức có mấy vệ sĩ đi vào.
"Đua tên này ra khỏi đây cho tôi."
"Vâng, chủ tịch."
Vì thế, Sở Vân Phong bị mấy vệ sĩ lôi ra khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-mat-sung-tieu-manh-the/4218424/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.