"Khụ khụ khụ..."
Một lúc lâu sau, sau khi được giải thoát, Cố Hoan mới ho khan vài tiếng.
Cô cắn răng trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt, vẻ ngoài đẹp trai sáng bóng mà không ngờ bên trong lại biến thái đến vậy.
Cô hắng giọng, phẫn nộ nói, "Bắc Minh Mặc, anh là đồ khốn nạn."
Bắc Minh Mặc lạnh lùng không chớp mắt.
Sau khi chỉnh sửa lại quần áo mới nhìn cô một cái.
Nở nụ cười xấu xa, "Sao nào, nhìn thấy *** của tôi, cảm giác thế nào?"
Cố Hoan chấn động, hai má đỏ bừng như mông khỉ.
"Ọel Khốn nạn, anh khiến tôi buồn nôn..." Cô vừa nói vừa làm ra dáng vẻ buồn nôn.
Bắc Minh Mặc nở nụ cười đầy chế nhạo, càng nhìn cô khó chịu, thì anh lại càng có cảm giác đã báo được thù.
Anh nhẹ nhàng thắt lại cà vạt, lập tức quay người rời đi, trước khi rời đi còn nói một câu.
"Cố Hoan, cảm ơn trà có pha thêm mùi tất của cô."
Sau đó, rầm! Bóng dáng cao lớn của anh biết mất khỏi tầm mắt của cô.
Cố Hoan sững sờ trừng mắt.
Cô hít một hơi thật sâu.
Hóa ra là anh trả thù vụ Vừa nãy.
Vừa nghĩ đến đây, Cố Hoan dùng chân đá vào tường.
Hối hận cũng không làm được gì.
Mẹ nó, làm gì có trà vĩnh long có mùi tất, cô chỉ bịa như vậy thôi.
Cô chỉ cho một ít chanh vào ly trà đó thôi mà.
Không ngờ, anh lại điên cuồng trả thù như vậy.
Hối hận không kịp!
Cô hối hận tại sao lúc đó không cởi tất ra để pha
Khốn nạn!
trà.
Sau đó,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-mat-sung-tieu-manh-the/4218416/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.