Dừng giây lát, Tiểu Dịch Thần lại sốt sắng nói: “Mẹ thuộc về mình em, anh sẽ không cướp, có được không? Hữu Hữu, em đừng như vậy...”
Cậu nói xong liền bất lực nắm lấy tay Hữu Hữu.
Cậu ấy lại ghét bỏ lui về sau né tránh, giống như nếu bị cậu chạm vào sẽ rất bẩn vậy!
“Đừng chạm vào tôi!”
Thân ảnh của Hữu Hữu dần mơ hồ, sau đó hóa thành một làn khói, chậm rãi tiêu tán.
“Đừng!”
Tiểu Dịch Thần khổ sở nhào đến nhưng chỉ chụp vào hư không mà thôi.
Lúc cậu ngẩng đầu, cảnh trước mắt lại biến đổi lần nữa.
Cậu thấy mình đang chậm rãi bước đi.
Đây là nhà của cậu.
Ngay lúc này, cậu không thể phân biệt được rốt cuộc là mơ hay thật nữa.
Tiểu Dịch Thần cắn chặt môi, chầm chậm đi về phía trước, cậu đứng bên ngoài cửa lớn, nhìn qua sân vào cửa sổ, thân ảnh Vân Thi Thi đang bế Nguyệt Dao hiện lên.
“Mẹ!”
Cậu vội vàng lần mò cánh cửa định mở ra nhưng nó đã bị khóa trái.
Cậu bị bỏ ngoài cửa, làm thế nào cũng không vào được.
“Mẹ, mở cửa đi ạ!”
Tiểu Dịch Thần hốt hoảng kêu gào: “Mẹ, là con đây, Tiểu Dịch Thần đã về rồi ạ!”
Thế nhưng, chẳng có ai để ý đến cậu.
Cậu giống như không khí, không có ai nhìn thấy!
Cảm giác cô đơn quạnh quẽ bao trùm lấy cậu.
Đột nhiên Mộ Dịch Thần cảm thấy không thở được, có một loại cảm giác tuyệt vọng không nói thành lời không ngừng dâng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2046495/chuong-3652.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.